Vô Tiên

Chương 1451: Chương 1451: Trận pháp mai phục (2)




Cổ Tác nhìn Tư Khánh, quay đầu lại nói:

- Chư vị! Lần này đi không gặp trở ngại.

Theo phân phó của hắn, mọi người thi triển độn pháp, tiến tới nhanh hơn. Sau một canh giờ, đều chuyển dùng ngự không thuật để đỡ mệt hơn, sau đó thì vội vàng độn đi.

Như vậy đi được một ngày, sơn khẩu Thái Mạnh đã ở trong tầm mắt.

Đoàn người đi rất gấp, không chút do dự tiến về phía trước. Mà vừa ra khỏi sơn khẩu, ai nấy dừng lại, thần sắc kinh ngạc.

Xa xa trăm trượng ngoài sơn khẩu, một bóng người màu xám đang ngồi đưa lưng về họ, quanh người trên dưới không hề có dao động linh lực. Từ xa nhìn lại, giống như là tảng đá, chỉ có tới gần mới nhận được ra.

- Lâm Nhất?

Hạng Nguyên thấy bóng người đó quen mắt, lập tức trở nên phấn chấn, giơ tay lên nắm một thanh ngâm kiếm dài nhỏ, ra vẻ muốn giết tới. Hai bên địch ta không xa lạ gì nhau. Những người còn lại ứng biến cũng nhanh, đều tế ra pháp bảo.

Tư Khánh vừa định tiến lên trước thì dừng chân quay đầu lại nhìn. Sư huynh Cổ Tác vẫn đứng ở sơn khẩu chưa động, thần sắc hoài nghi. Hắn trong lòng khẽ động, vội vàng quan sát xung quanh, lại không thấy có gì dị thường, mà người ngồi đó đã chậm rãi xoay người lại.

- Quả nhiên là ngươi! Nạp mạng đi!

Hạng Nguyên chẳng buồn nghĩ nhiều, đã đi nhanh về phía trước, đột nhiên ném trường kiếm trong tay ra. Chỉ thấy trong không trung quang mang chói mắt hiện lên, chính là ngân xà múa lượn, đột nhiên hóa thành trăm đạo hàn quang chém xuống.

Bùm, hàn quang vỡ nạt, trăm đạo kiếm quang biến mất, ngân kiếm dài ba trượng bay ngược ra sau, vẫn kêu vang không ngừng. Một con đại xà bám trên đó uể oải mệt mỏi. Mà lúc này trong không trung lại có thêm một con bạch hổ cực lớn, đạp gió xoáy màu đen, uy phong lẫm lẫm. Một chiêu đắc thắng, nó ngẩng đầu rít gào, khí thế dữ tợn.

Cách nhau hơn mười trượng, Hạng Nguyên không tiến về phía trước nữa, lại lớn tiếng cả giận nói:

- Đó là hổ hồn của sư huynh ta! Ngươi thắng không oai.

Thấy hắn bị thua, những người còn lại không dám lơ là, liền muốn liên thủ đối phó với địch.

Lâm Nhấtquan sát tình hình trước sơn khẩu, cười lạnh, uy thế chậm rãi tỏa ra. Đợi ba ngày, thật đúng là đợi được nhóm người này rồi! Có điều, hai mươi bốn người chỉ còn lại không tới một nửa, lại vẫn dây dưa không ngừng, đúng là chấp nhất! Sau hôm nay, liệu còn được mấy người sống sót? Mắt hắn hào quang chớp động, khinh thường nói với Hạng Nguyên đó:

- Hổ hồn của sư huynh ngươi thì sao! Ta giết ngươi rồi, thứ trên người ngươi cũng sẽ thuộc về ta.

Hạng Nguyên vẻ mặt cứng lại, không biết tranh cãi thế nào. Trước đây, Cổ Tác từng nhiều lần nhắc tới sự cường đại của đối thủ, hắn lại không cho là đúng. Mà sau khi giao thủ hắn mới biết sư huynh và sư đệ bị giết không phải là ngẫu nhiên.

Lâm Nhất không để ý tới Hạng Nguyên, ánh mắt xẹt qua bảy người còn lại, lại hướng về phía sơn khẩu, ngươi với vẻ khiêu khích:

- Cổ Tác, ngươi khổ sở đuổi theo chính là muốn giết ta! Mà ta thì đang ở đây đây, ngươi sao không bước tới.

Nghe hắn nói vậy, tám người đang triển khai tư thế động thủ đều ngẩn ra. Người đồng hành còn có hai người vẫn chưa ra khỏi sơn khẩu, mà trốn ở xa xa tít hơn mười trượng. Đây là ý gì?

- Sư huynh.

Tư Khánh phát hiện ra điều không ổn, ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, lại không muốn cất bước. Cổ Tác vẻ mặt hung ác nham hiểm, hơi do dự một thoáng, bỗng nhiên cao giọng nói:

- Chư vị đồng đạo, mau mau rời khỏi sơn khẩu.

Lâm Nhất nhướn mày, đột nhiên bấm thủ quyết. Cùng lúc đó, đám người Hạng Nguyên giật thót, vừa muốn động thân liền thấy trước mắt hào quang lóe lên, đường đi đã mất. Sau đó có người cười lạnh nói:

- Giết một, tính một.

Mây mù bao phủ, trận pháp hiện lên, Cổ Tác và Tư Khánh đều biến sắc. Hai người vội lùi ra sau, cho đến xa mấy trăm trượng mới song song ngừng lại.

- Sư huynh! Ngươi dùng cái gì để nhìn ra có trận pháp mai phục?

Sơn khẩu đó đã bị trận pháp bao phủ, Tư Khánh ngạc nhiên không thôi.

Cổ Tác sắc mặt trầm xuống, oán hận nói:

- Ta dù chưa nhìn ra chỗ trận pháp, lại đã sớm lĩnh giáo sự gian trá của tiểu tử đó! Hắn một mình thủ ở đây, sao có thể không có kỳ quái? Nhưng vẫn chậm một bước, tám vị đồng đạo đó tình cảnh không ổn rồi.

Tư Khánh nói:

- Đã như vậy, hai ngườichúng ta không ngại tiến lên mạnh mẽ phá trận, hỗ trợ đám người Hạng Nguyên một tay!

Cổ Tác quay đầu lại nhìn đường đi, không khỏi tâm sinh bất đắc dĩ. Nếu tám người đó gặp nạn, chuyến này chỉ còn lại hai sư huynh đệ mình. Mà người muốn giết không chỉ không chết, hai mươi ba mươi cao thủ cứ như vậy chết đi! Hắn vẻ mặt chua chát, thở dài:

- Mạnh mẽ phá trận vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.