Vô Tiên

Chương 522: Chương 522: Trước mặt tiền bối (1)




- Cốc cốc cốc.

Giang trưởng lão ngầm vận dụng linh lực vào bàn tay gõ cửa phòng, cuối cùng cũng làm cho Lâm Nhất đi ra khỏi cửa. Ông gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng làm cho hai nữ tử bên cạnh không chịu nổi phải đi ra.

Giang trưởng lão có chút bất an lần lượt thi lễ với hai nữ tử, vội vàng kéo Lâm Nhất đi về phía dưới. Chuyện trên thuyền của mình, ông còn không dám đi làm phiền hai cao nhân này. Chỉ là Lan Kỳ Nhi khoác cánh tay của sư phụ, có phần hứng thú nhìn đám người dưới lâu thuyền bận rộn.

Lâm Nhất theo Giang trưởng lão đi tới trên sàn thuyền đã biết được tình hình trước mắt. Nói vậy Tư Đồ gia cũng là một gia tộc tu tiên, ở trong biển chiếm một hải đảo, nhưng chẳng biết tại sao phải cử đội thuyền bảo vệ quá đây, có chuyện tốt như vậy mà?

- Nhanh dừng thuyền, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Trên thuyền đối diện lại kêu lên.

Theo tiếng la, hai tu sĩ trên thuyền đã lấy phi kiếm ra, nóng lòng muốn thử, rõ ràng có ý cưỡng bức. Nhưng không ai dám xác định đối phương có thể đâm thủng thuyền của Thiên Long phái hay không.

- Đạo hữu đối diện dừng tay!

Giang trưởng lão cuống lên vội quát to.

Nhìn thấy thuyền Thiên Long phái không có dấu hiệu gì trên buồm, một tu sĩ của đối phương đã không kìm chế được mà ra tay, một đường kiếm quang lao thẳng đến trên cột buồn của Thiên Long phái, đệ tử trên thuyền kinh ngạc kêu lên.

Nếu như cột buồm bị chém gãy, thuyền biển còn đi thế nào được nữa?

Trên thuyền lâu, Lan Kỳ Nhi, quay đầu lại nhìn về phía sư phụ. Sư phụ nàng lại lắc đầu không nói, chỉ để ý hai người Lâm Nhất cùng Giang trưởng lão.

Lâm Nhất cũng có chút căm tức, hắn thật vất vả tránh né mấy ngày, chỉ mong hai nữ tử này nhanh chóng rời đi, ai ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Tu sĩ của Tư Đồ gia còn quá đáng hơn cả Trịnh gia, sao có thể vô cớ cưỡng bức thuyền đang chạy bình thường trên biển chứ? Đây là muốn làm gì? Hành vi như vậy thì có khác nào hải tặc đâu!

Mắt thấy phi kiếm của đối phương bay tới, Lâm Nhất điểm ngón tay, một ánh sáng màu đen bay ra:

Keng một tiếng, hắn lấy ra thanh phi kiếm màu đen, dưới một đòn lại đập bay phi kiếm của đối phương.

- Lớn mật!

Trên thuyền đối diện, người ra tay là một nam tử trung niên với dáng vẻ thư sinh, sắc mặt vàng vọt, trên cằm có mấy sợi râu chuột. Thấy phi kiếm của mình bị ngăn cản, người này phách lối tức giận quát một tiếng.

Lâm Nhất thu hồi phi kiếm của mình, cất giọng nói:

- Lòng tốt của Tư Đồ gia, chúng ta xin nhận lấy tấm lòng, không dám làm phiền các vị đưa tiễn, vẫn mong các vị không cần cố ý làm khó dễ!

- Vị đạo hữu này đừng ỷ vào tu vi cao một chút mà xem lời nói của Tư Đồ gia ta như gió thoảng bên tai!

Một nam tử trung niên cường tráng khác ngang ngược lớn tiếng nói.

Hai thuyền cách nhau hơn mười trượng, lời nói của hai bên đều có thể nghe được rõ ràng, lời người này nói ngược lại chọc giận một người.

- Tư Đồ gia có uy phong thật lớn nhỉ!

Ở trên thuyền vang lên một tiếng quát.

- Ai dám to gan như vậy, ôi...!

Người trung niên có dáng vẻ thư sinh còn chưa nói dứt lời đã che mặt bay ra ngoài.

Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một bóng người, chân đạp phi kiếm, trang phục màu trắng tung bay, đứng giữa không trung. Đó chính là Lan Kỳ Nhi với gương mặt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

Trên thuyền của Tư Đồ gia, trung niên thư sinh kia cố gắng đứng lên, miệng bị rơi hai cái răng, nửa bên má cũng sưng vù. Hắn ta kinh ngạc nhìn lên không trung, khiếp sợ đến mức nói không ra lời.

Vừa rồi chỉ thấy trên thuyền đối diện có hai tu sĩ Luyện Khí mà thôi, tu sĩ Trúc Cơ này từ đâu xuất hiện chứ. Dựa vào uy vọng của Tư Đồ gia ở trong khu vực biển này thì uy hiếp đệ tử Luyện Khí còn được, nhưng đối mặt với cao nhân kỳ Trúc Cơ, bọn họ còn chưa can đảm này. Mà tu sĩ nam tử với dáng vẻ cường tráng đã thu lại phi kiếm, không biết làm sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.