Vô Tiên

Chương 357: Chương 357: Truy đuổi (2)




- Điều này sao có thể? Ngươi làm sao biết ? Ngươi đã gặp rồi sao?

Nhìn vẻ mặt của Chân Nguyên Tử, Lâm Nhất không thấy kỳ lạ, suy nghĩ một chút, nói:

- Ta vô ý biết được thôi, còn chưa gặp mặt.

Chân Nguyên Tử nhìn chằm chằm Lâm Nhất một lúc, miệng nửa há chậm rãi khép chặt, gật đầu nói:

- Lấy Bạch Vân quan làm nước phụ thuộc, đổi lại cơ hội ra biển lần này, xem ra vẫn là đáng giá! Lão đạo hiểu...

Con đường hải ngoại của Thiên Long phái không thể thoát khỏi liên quan với mấy vị Thái Thượng trưởng lão. Vì vậy, Lâm Nhất không muốn hỏi thêm Chân Nguyên Tử cái gì nữa.

Một bầu rượu không nhiều lắm, hai người đối ẩm không bao lâu thì bầu rượu đã cạn. Lâm Nhất đang nghĩ xem có nên lấy rượu mà mình giấu ra hay không, khoang thuyền trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới tiếng bước chân bình bịch dồn dập, còn có cả tiếng gào thét nữa. Hai người trong phòng nhỏ đều là thần sắc không hiểu, sau khi trao đổi một ánh mắt với nhau, Chân Nguyên Tử đơn giản đứng dậy nói:

- Không biết xảy ra chuyện gì, để đi xem thử.

Phía sau không có động tĩnh, Chân Nguyên Tử quay đầu vô cùng kinh ngạc hỏi:

- Ngươi không đi xem một chút sao?

Lâm Nhất trù trừ một chút, gật đầu, đứng dậy đi theo phía sau Chân Nguyên Tử, đi ra ngoài.

Người mới vừa đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, gió biển liền nhào tới mặt khiến tinh thần người ta chấn động một cái. Lâm Nhất đi lên boong tàu, nhìn thấy trên thuyền đã có đầy người đang đứng, mỗi người đều dựa vào mép thuyền, mặt nhìn phía xa, đang lớn tiếng nói gì đó. Còn trên lầu các ở đuôi thuyền cũng có một số người đang đứng từ trên cao nhìn xuống.

Lâm Nhất theo phía sau Chân Nguyên Tử, tới gần mép thuyền, lui về phía sau nhìn lại. Nhìn thấy trước mắt, khiến vẻ mặt hắn chấn động.

Chỉ thấy nước biển mịt mờ mênh mông vô bờ, dõi mắt nhìn về phía xa, vòm trời giáp với biển lớn, làm như thiên địa này đã trở thành đại dương mênh mông. Còn hải thuyền to lớn dường như một chiếc thuyền đơn độc trong đại dương bao la này.

Khó có thể nói hết sự chấn động trong lòng khiến Lâm Nhất bắt đầu thán phục sự rộng lớn vô ngần của biển khơi này, cùng khí thế thiên địa kia.

Không kịp sinh lòng cảm khái nhiều, Lâm Nhất nhìn phía sau hải thuyền mới biết nguyên do những đệ tử trên thuyền hốt hoảng.

Từ rất xa, dường như ở cuối ánh mắt xuất hiện hai cái thuyền. Hai cái thuyền rất nhỏ, lúc ẩn lúc hiện, hiển nhiên là đội thuyền thuận gió cùng đường.

Đối với khoảng cách ở trên biển, Lâm Nhất không nhìn ra hai thuyền này cách xa lắm không. Chỉ là vẻ mặt của đám đệ tử trên thuyền làm cho hắn cảm thấy tất cả sẽ không đơn giản như thế.

- Tây nam mười dặm...

Có giọng nói vang lên trên đỉnh đầu. Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là trên đỉnh cột buồm có người, đang ở đó nhìn về phía xa.

Bầu trời mây đen rợp trời, khiến người ta không phân biệt rõ đông tây nam bắc. Lúc này, Lâm Nhất mới biết thuyền chạy về hướng đông bắc. Người trên thuyền trong tiếng gào thét lại bứt lên vài cái buồm nhỏ hơn chút, hiển nhiên có có ý đồ thoát khỏi thuyền phía sau.

Gió ngày càng mãnh liệt, thổi gồ buồm lên, khẽ động để hải thuyền bơi nhanh về phía trước.

Ngoài khơi đang phập phồng, hải thuyền to lớn đã không còn bình ổn như trước, rung động rẽ tầng tầng sóng biển ra chạy nhanh về phía trước. Mà hai hải thuyền phía xa xa vẫn vững vàng theo ở phía sau, tốc độ của thuyền dường như nhanh hơn, chỉ sợ không tới mấy giờ là có thể đuổi kịp.

Ngoại trừ Giang trưởng lão thần bí khó lường không lộ diện ra, người khác trên thuyền hầu như đều vọt tới boong thuyền, ước chừng sáu mươi, bảy mươi người, hẳn là toàn bộ nhân mã của Thiên Long phái đi chuyến này.

Còn các hán tử ở khoang lái thuyền mỗi người màu da ngăm đen, thân thủ nhanh nhẹn, xác nhận là người đã nhiều năm đi thuyền. Trong lời nói có thể nghe ra, những người này đều là đệ tử Hổ Sa đường của Thiên Long phái, đối với thuyền đuổi theo phía sau cũng không có ai cảm thấy hoang mang.

Ở trên boong thuyền có gió biển thổi tới, Lâm Nhất đứng phía sau Chân Nguyên Tử, lại chui trở về phòng nhỏ dưới khoang thuyền của mình. Mặc dù đã xuất hải ba ngày, đối với biển lớn không nhìn thấy đầu cuối này thì cũng coi như mới vừa khởi hành, hắn còn chưa suy nghĩ quá nhiều.

...

Lúc nửa đêm, gió càng lớn hơn, hải thuyền như bị một cánh tay lắc tới lắc lui, lắc lư không ngừng làm người ta đứng ngồi không yên. Có lẽ là sóng gió thổi tới quá nhiều, bản gỗ trên khoang thuyền vang lên tiếng cọt kẹt, nghe vào tai, Lâm Nhất cũng tê cả da đầu, tựa như con thuyền này bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh thành mảnh nhỏ.

Lần đầu gặp phải tình trạng như thế này, Lâm Nhất cũng không ngồi yên nữa, chỉ đành chạy ra cửa hầm liền bị một cơn sóng tưới lên người. Hắn lau nước biển trên mặt, chỉ thấy mưa rơi xối xả. Trên cột buồm, trên đầu thuyền còn có đuôi thuyền đã châm phong đăng sáng rực ánh lửa, trong ánh đèn sáng tối chập chờn, trên boong thuyền bóng người lay động.

Từng con sóng đánh lên đầu thuyền, văng lên bọt sóng cao cả hai trượng, nện mạnh trên boong thuyền. Hải thuyền tựa như đang gầm thét, giùng giằng chạy trên biển đen nhánh.

Hải thuyền lắc lư trong sóng gió kịch liệt, làm cho các đệ tử trên boong ngã sấp xuống, gian nan đứng lên gắt gao túm lấy dây thừng trên thuyền, lớn tiếng chửi bậy.

Trong sóng gió mãnh liệt như thế, mỗi người đều có vẻ bất lực và nhỏ bé.

- Đùng đoàng

Một tia sét rạch ngang bầu trời đêm. Ngoài trăm trượng, bóng của hai hải thuyền cũng theo đó lóe lên một cái rồi biến mất.

- Đuổi tới rồi!

Tiếng kêu gào của đệ tử trên thuyền trong nháy mắt bị gió mưa bao phủ.

Tay Lâm Nhất cầm lấy mép thuyền đứng rất vững, toàn thân đã bị nước mưa, nước biển tưới ướt đẫm. Hai hải thuyền đuổi tới, hắn đương nhiên cũng đã thấy được. Việc đã đến nước này, ý đồ tới của hải thuyền đã rõ rành rành. Đối phương tất đã biết hành tung của Thiên Long phái ở trên biển, cũng một đường theo tới đây.

Những đồng đạo giang hồ có thể nói là vô cùng kiên nhẫn với chuyến đi này của Thiên Long phái. Nhưng không biết trên biển khơi sóng gió chập trùng này, song phương phải đọ sức như thế nào.

Sống trong buồng nhỏ hẹp trên tàu không thấy ánh mặt trời, xác thực khiến người ta tù túng. Lâm Nhất đơn giản là canh giữ ở mép thuyền không quay lại. Trên boong thuyền tình hình ác liệt, chuyện xảy ra ngoài ý muốn sẽ dễ thoát thân hơn. Hắn không rành kỹ năng bơi, suy nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường.

Hai canh giờ qua đi, mưa xối xả dừng lại một chút, nhưng gió vẫn thổi mạnh không giảm, đêm tàn dần qua trong tiếng gió gào thét.

Sắc trời dần sáng lên, hai hải thuyền phía sau rốt cục đã đuổi tới, một hải thuyền trong đó đã đồng tiến với mạn thuyền của hải thuyền Thiên Long phái, hai thuyền cách nhanh chỉ khoảng hai mươi trượng, đã thấy rõ đối phương.

Trên mũi hải thuyền kia còn đặt một cái cự nỏ, hiển nhiên là đến có chuẩn bị. Có lẽ là nguyên nhân đuổi theo Thiên Long phái, mười mấy hán tử cường tráng trên mũi thuyền đang hưng phấn kêu la om sòm.

Một lão giả râu dài khoảng năm sáu chục tuổi bị đám người vây quanh, cười ha ha đi lên mũi thuyền, vẻ mặt có chút đắc ý. Còn bên Thiên Long phái tất nhiên là trận địa sẵn sàng đón địch, Mạnh Sơn cũng dẫn theo mấy người đi tới đài ở đuôi thuyền.

- Biện lão nhi, đừng có dây dưa không ngớt! Nếu không... đại họa sẽ ngập đầu!

Mạnh Sơn vận khí nói, giọng nói như tiếng sấm rền vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.