Vô Tiên

Chương 1891: Chương 1891: Truy đuổi linh hồn (2)




- Tiểu bối kia họ tên gì?

Tiếu Quyền Tử không dám thất lễ, nhanh chóng trả lời:

- Đó là đệ tử ngoại môn Lâm Nhất, hắn tự ý vào cấm địa, đã phạm vào môn quy, khó tránh tai vạ đến vãn bối, kính xin Lôi tiền bối thi triển thủ đoạn bắt ra.

- Hừ, Vũ Tiên Tử Thính Vũ Tiểu Trúc, sao có thể không được tôn trọng...

Lôi Thiên nghĩ một đằng nói một nẻo, quát lên một tiếng. Thiên La cấm pháp, chính là cấm pháp nổi danh của giới ngoại Tiên vực, không thể xem thường. Tuy cấm pháp nơi này thuộc loại tầm thường, muốn nhẹ nhàng phá giải là điều không thể. Vốn cho rằng tiểu tử kia đụng đến cấm pháp sẽ bị đánh bay trở lại, không nghĩ hắn lại có thể chui được vào bên trong. Làm thế nào kéo hắn ra chứ? Trừ khi hủy bỏ cấm pháp, nếu ta thật sự làm được như thế, còn cần đợi đến ngày hôm nay sao?

- Lâm Nhất, lấy bức họa của Vũ Tiên Tử đem ra đưa cho ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này.

Giọng Lôi Thiên vang vọng, giọng nói ẩn chứa ba phần uy thế, hóa thành một trận lãnh phong cuốn tới mà đi, thoáng chốc xuyên thấu qua cấm pháp đi thẳng vào bên trong Thính Vũ Tiểu Trúc. Bên ngoài hơn mười trượng, sương mù rung động, thân ảnh Lâm Nhất hiện ra, hắn vẫn yên lặng đứng trong thảo đình, căn bản không động tâm vì ngoại vật.

Tiếu Quyền Tử cũng gấp, gọi theo vào:

- Lâm đạo hữu, nhanh chóng quay lại, tránh khỏi sai lầm.

Bức họa Vũ Tiên Tử? Chẳng lẽ cái này chính là của chủ nhân Thính Vũ Tiểu Trúc, tên là Vũ Tử sao? Cùng tiên tử bên trong cuốn tranh có giống nhau hay không? Kiếp trước là Kỳ Nhi, kiếp này là Vũ Tử, nàng có nhận ra ta không?

Trong lòng Lâm Nhất đau buồn, lần nữa bất an. Bên trong Quỷ Linh vực, biết được Luân Hồi có Tam vong, có Thất tuyệt, khiến hắn lo lắng không thôi. Kỳ Nhi, nàng mang theo một sợi tàn hồn đến đây, có mang đến ước hẹn sinh tử kiếp trước không?

Nghĩ đến đây Lâm Nhất nắm chặt Long trâm trong tay, run nhè nhẹ. Hai mắt nhắm lại, nặng nề phát ra một câu chửi thề, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh được.

Đúng vào lúc này, phía sau sương mù, một đạo pháp lực mạnh mẽ bỗng nhiên đánh tới. Lâm Nhất liền bừng tĩnh, mở ra hai mắt, mi tâm Long, Ma ấn ký lóe sáng nhạt nhòa, khí thế quanh thân đại thịnh. Mà không đợi hắn có động tác, đã bị ép rời khỏi mặt đất, bay ngược lên không trung rời khỏi thảo đình, ngã nhào một cái liền ném ra xa mấy chục trượng, trong nháy mắt đã ra đến bên ngoài hàng rào tường thấp, tiếp đó có người quát lớn:

- Thật to gan! Dám tự tiện xông vào cấm địa.

Một tiếng động vang lên, Lâm Nhất khẽ huy động hai cánh tay, miễn cưỡng tránh thoát khỏi trói buộc, vững vàng rơi trên mặt đấy. Hai hàng chân mày nhíu lại, sắc mặt tái xanh, sát khí vờn quanh, cuồng ngạo tràn trề không ai bì kịp nổi lên, hắn thật sự nổi giận rồi.

Người đến tóc trắng áo đen, mặt bao phủ một tầng băng, vẫn ngự phong mà đứng, kinh ngạc quát lên một tiếng:

- Ngươi dám động thủ cùng lão thân sao? Muốn chết.

Ngay khi nàng muốn xuất thủ trừng trị tên đệ tử to gan dám ngỗ nghịch này, một bóng người màu xanh hoảng sợ bay lên cản phía trước, kinh hô:

- La trưởng lão, khoan đã. Lâm Nhất bị người ta khiến cho mới như vậy, hạ thủ lưu tình.

Tiếu Quyền Tử sớm biết như thế, vẫn bị dọa đến lùi lại hai bước, khom người bái:

- Bái kiến La trưởng lão.

Lôi Thiên thì có chút ngoài ý muốn. Nữ tử này tính tình cổ quái, cho tới bây giờ đều không để ý đến y, vì sao hôm nay đột nhiên hiện thân? Lôi Thiên cười ha ha một tiếng, chắp tay nói:

- La trưởng lão, Lôi Thiên bái kiến.

Người tới chính là quản sự La Hận Tử, bà ta nhận được ngọc phù cảnh báo của Tiếu Quyền Tử, vốn không muốn nhiều chuyện, sao lại có người dám xâm nhập cấm địa, không thể không làm theo phép. Chỉ là một cô bé đến từ bên ngoài, nhưng vì đi theo Cửu Mục Thánh Nữ, liền trở thành công chúa cao cao tại thượng của La gia. Không chỉ có như thế, còn đem nơi này phong làm cấm địa, đơn giản muốn nịnh nọt, tranh thủ ủng hộ thôi. Hừ, nhà họ La từ trên xuống dưới, chỉ là hạng người nịnh nọt.

- Ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn, tự ý rời khỏi vị trí không nói, còn dám phạm tội.

La Hận Tử nhìn cũng không thèm nhìn Lôi Thiên, mà nhìn chằm chằm đánh giá người phía trước một phen, lập tức giơ tay phất ra, một chưởng đánh tới. Một tiếng kêu vang lên, Mộ Vân lăng không té bay ra ngoài.

Lôi Thiên cùng Tiếu Quyền Tử nhìn thấy khẽ giật mình, Mộ Vân dung mạo như thiên tiên, một câu nói chưa xong đã bị đánh trừng phạt, sao có thể hạ thủ được chứ?

Đột nhiên bị người ta cưỡng ép kéo ra khỏi cuốn tranh trong thảo đình, Lâm Nhất vô cùng tức giận, Kỳ Nhi chính là mấu chốt của hắn, tuyệt không cho phép người ta xúc phạm. Nhưng giây phút hiểu rõ tình huống, hắn cố kỵ vô cùng, chuyện hôm nay đã không dễ dàng, tình huống diễn ra tiếp theo không thể ngăn cản được. Kỳ Nhi trước kia, nay đã trở thành Vũ Tử, lại là con cháu La gia.

Lâm Nhất kìm nén lửa giận, chợt thấy một thân ảnh bay ngang tới. Không nghĩ Mộ Vân mạo hiểm cầu tình, càng không nghĩ tới La Hận Tử kia sẽ ra tay đánh người.

Ngay khi Lâm Nhất còn đang kinh ngạc, Mộ Vân đã lảo đảo rơi xuống, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, vẫn liều lĩnh gấp giọng nói:

- La... La trưởng lão! Xin cho đệ tử nói hết lời, sinh tử mặc người quyết định.

Tóc nàng rối loạn, nửa bên mặt sưng đỏ, khóe môi có vết máu thẫm, thần sắc đau đớn không chịu nổi, khiến người ta không đành lòng tận mắt chứng kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.