Bang chúng bên người Biện Phó bang chủ nghe vậy, đều ngưỡng vọng người trên tường.
Dưới ánh trăng, tướng mạo người này rõ ràng có thể thấy, vóc người kiên cường, lại có vẻ đơn bạc, rất tuổi trẻ, bất quá mười bảy tuổi mà thôi.
Là người này đả thương Biện Phó bang chủ, còn một đường truy sát đến tận đây?
Nghe Biện Phó bang chủ nói, giống như rất kiêng kị đối phương. Trong lòng mọi người nghi hoặc, từng cái hai mặt nhìn nhau.
Đứng ở trên tường cao, Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, trường kiếm lóe ra hàn quang. Hắn cúi đầu liếc chéo, sau đó ngửa đầu cười lạnh nói:
- Ngươi ta không thù không oán, nhưng ngươi ở sau lưng mưu tính ta. Vọng tưởng muốn mượn tay người hại ta. Nếu ngày mai ta bị các trưởng lão Thiên Long phái vây giết, ta nên tìm ai nói lý đây?
Từ trên cao nhìn xuống đánh giá tiểu viện trước mắt, Lâm Nhất nói tiếp:
- Hùng hổ doạ người chính là ngươi, mà không phải ta, đạo lý diệt cỏ tận gốc, ngươi hiểu hơn ta. Hừ!
Nói xong không nhịn được từc giận trong lòng, Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng:
- Mặc dù ngày mai ta bị Thiên Long phái vây giết, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, bọn họ có thể giết được ta? Sau đó ta biết ngọn nguồn việc này, ta đồng dạng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thương Hải Bang ngươi không chọc ta thì thôi, chọc giận ta, quản ngươi là Thương Hải Bang gì, cũng sẽ vì vậy trả giá thật nhiều!
Gặp người lễ nhượng ba phần, không trêu chọc thị phi, trước sau cẩn thận chặt chẽ, dù vậy vẫn bị người nhiều lần bắt nạt, tối nay, Lâm Nhất mang theo sát khí mà đến!
Đưa thân vào trong chốn giang hồ, rồi lại tự do ở ngoài giang hồ. Trong chốn giang hồ tất cả ân oán không quan hệ gì tới Lâm Nhất, hắn chỉ muốn thừa cơ đi xa, cũng vì vậy mà ẩn nhẫn. Nhưng nhẫn không có nghĩa là không có huyết tính! Thương Hải Bang đã bỉ ổi như vậy, nắn cũng không cần tận nực ẩn dấu thực lực của mình.
- Hừ! Ngươi cũng đừng trách ta nhiều người bắt nạt ngươi! Tuổi còn trẻ liền không biết trời cao đất rộng, kiêu ngạo không biết ẩn nhẫn như vậy, mặc dù thân thủ cao tuyệt cũng khó thành báu vật!
Lâm Nhất nói như một cái bạt tai, làm Biện Chấn Đạc đỏ mặt, không nhịn được cậy già lên mặt.
Hắn ngay cả mặt mũi của Thương Hải Bang cũng tạm thời không để ý, chỉ không muốn cùng thiếu niên cao thâm khó dò kia là địch. Ai nghĩ đối phương từng bước ép sát, một chút chỗ trống quay lại cũng không cho, đây rõ ràng là tuổi trẻ khí thịnh, không rành thế sự. Mà mình còn có hơn hai mươi thủ hạ, đều là cao thủ nhất lưu trong chốn giang hồ. Thường nói, hảo hán khó địch nổi bốn tay, ác hổ còn sợ đàn sói. Ai cười đến cuối cùng còn chưa biết được!¬
Biện Chấn Đạc nổi giận, lại không lo được quá nhiều. Hắn vung tay lên, hơn hai mươi hán tử, ba tầng trong ba tầng ngoài vây thành vòng tròn. Trong khoảng thời gian ngắn, trong viện đao kiếm soàn soạt, đằng đằng sát khí.
Lâm Nhất nhướng mày, cười lạnh nói:
- Ha ha! Không hiểu ẩn nhẫn? Thời điểm ta không thể nhịn được nữa, không nhẫn nhịn thì đã làm sao? Để các ngươi ở sau lưng không chút kiêng kỵ tính toán ta? Thực là chuyện cười!
Trường kiếm vung lên, chỉ xéo mọi người phía dưới, cánh tay Lâm Nhất khẽ múa, thân kiếm vù một tiếng nổ vang, tuôn ra tia sáng chói mắt, không ngừng phụt ra hút vào. Một bước, hai bước, liền đến đỉnh đầu của mọi người.
Không để ý phía dưới kinh hãi, Lâm Nhất nói:
- Trời cao bao nhiêu, ta không biết? Đất dày bao nhiêu, ta cũng không hiểu. Ta chỉ biết, nhiều người cũng chưa hẳn có thể bắt nạt ít người!
Khó có thể tin nhìn Lâm Nhất đứng lơ lửng ở trên không trung, nhìn thân kiếm tỏa ra ánh sáng, Biệo Chấn Đạc ngạc nhiên, mặt không còn chút máu, vất vả nuốt nước miếng, hắn rút lui hai bước, lắp bắp chỉ vào đối phương:
- Ngươi... Ngươi tu không phải võ đạo!
Nghe vậy, thần sắc của Lâm Nhất biến đổi, không che giấu nữa, khí thế trong nháy mắt bộc phát ra, sát khí mạnh mẽ ép về phía mỗi người ở đây. Mọi người chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, như núi cao vạn trượng ép đỉnh, thân thể không ngừng run rẩy, từng người nỗ lực chống đỡ.
- Ngươi nói ta tu là đạo gì?
Trên mặt Lâm Nhất không có biểu tình gì bức hỏi, hắn đi xuống một bước, đi về phía Biện Chấn Đạc.
Một loại áp |ực vô thượng nặng nề ập đến, trong lòng Biện Chấn Đạc phát khổ, không dám nói, nhưng cũng không dám không nói:
- Ngươi...
Hắn còn tốt, nhưng có người đã không chống đỡ nổi, phù phù quỳ trên mặt đấu.
Linh khí trong cơ thể Lâm Nhất tự thành thiên địa, linh khí vận chuyển tuỳ theo thần thức tập trung mọi người, bốn phía đều bị khống chế. Tựa như người rơi vào trong nước,mà người điều khiển nước là Lâm Nhất hắn, không thể dùng nước trực tiếp giết ngươi, nhưng có thể làm cho ngươi không sức chống đỡ. Trong Tu Tiên giới, loại uy năng này xưng là linh áp, cũng là tu sĩ thể hiện ra tu vi.
Lâm Nhất thu lại khí thế, thân thể mọi người nhẹ đi, nhưng hoảng sợ thất thố, không ngừng đánh giá chung quanh.
- Ngươi nói...
Lâm Nhất từ giữa không trung nhẹ nhàng hạ xuống, mọi người vội tránh ra hai bên, vây hắn và Biện Phó bang chủ lại.
Biện Phó bang chủ nhắm mắt, trong lòng cái gì cũng rõ ràng rồi! Thở dài một hơi, nửa ngày sau, hắn mới chậm rãi mở mắt, đấu chí hoàn toàn không có, ngữ khí hoảng loạn nói:
- Ngươi tu chính là Tiên đạo...
Không đợi đối phương nói hết lời, Lâm Nhất nhíu mày, trên tay đột nhiên xuất hiện bốn lá cờ nhỏ. Hắn tiện tay ném đi, cờ nhỏ cắm ở chung quanh, xuống đất liền ẩn, xung quanh bị bao phủ ở trong trận pháp.
Một trận gió nổi lên, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, tường viện, cây cối và băng tuyết bên người đều không thấy, chỉ còn lại thiên địa trắng xoá khắp nơi, không nhìn thấy giới hạn.
Lâm Nhất nhìn chằm chằm Biện Chấn Đạc, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi còn biết cái gì?