Vô Tiên

Chương 189: Chương 189: Từ biệt (1)




Đèn rực rỡ mới lên, ở ngoài Tần Thành, bên bờ Tần thủy.

Một người trẻ tuổi hôi sam đi tới bến tàu, nhìn một hán tử áo đen ôm quyền nói:

- Xin hỏi Đinh Đường chủ ở đâu?

Hán tử áo đen thần sắc kiêu căng, nhìn người trẻ tuổi từ trên xuống dưới, chỉ thấy đối phương đưa tới một lệnh bài, nhận lấy nhìn kỹ, hai tay vội vàng đưa về, khách khí nói:

- Xin mời đi theo ta...

Người trẻ tuổi này là Lâm Nhất, hắn một đường chạy gấp, dùng hơn một canh giờ mới từ Cửu Long Sơn chạy tới Tần Thành.

Một tiểu viện khá khang trang, tọa lạc ở bờ sông Tần thủy. Nơi này chính là chỗ ở của Đinh Mậu.

Nhìn thấy Lâm Nhất phong trần mệt mỏi, thần sắc của Đinh Mậu kinh ngạc, lập tức lộ ra nụ cười, dâng trà đãi khách.

Lâm Nhất cũng không khách sáo, giơ chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.

- Ngày mai ta phải đi xa, đến Tần Thành từ biệt cố nhân, tiện đường đến thăm Đinh huynh, không biết Đinh huynh có gì dạy ta hay không?

Lâm Nhất buông chén trà trong tay ra, ánh mắt lấp lánh.

Đinh Mậu sống một mình trong tiểu viện, rất là thanh tịnh.

Đinh Mậu yên lặng gật đầu, lộ ra nụ cười thư thái nói:

- Lâm huynh đệ tin ta, Đinh mỗ rất an ủi! Mọi người đều biết, đệ tử Thiên Long phái du lịch, ngày mai sẽ khởi hành, nói vậy ý tứ của Lâm huynh đệ cũng là như thế?

Lâm Nhất mỉm cười không nói.

Hơi dừng một chút, Đinh Mậu nói tiếp:

- Lần trước ở trên bến tàu, Đinh mỗ bất tiện giao lưu với Lâm huynh đệ, mặc dù sau đó Đinh mỗ không biện giải, nhưng trong lòng Lâm huynh đệ cũng sẽ hiểu rõ. Bài Bang và môn phái khác liên hợp, muốn đánh cờ sinh tử, Đinh mỗ sợ bị người biết được ta quen đệ tử Thiên Long phái, sẽ ép ta làm khó dễ ngươi, vì vậy thấy Lâm huynh đệ mặc trang phục đệ tử Thiên Long phái, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng không dám tùy tiện giao lưu. Lâm huynh đệ bất kể hiềm khích lúc trước, ở trước khi đi xa đến thăm Đinh mỗ, Đinh mỗ cũng nên biết gì nói nấy!

Đinh Mậu lại giúp Lâm Nhất châm chén trà, người sau gật đầu cảm ơn, yên lặng nghe đối phương nói.

- Đệ tử Thiên Long phái du lịch, xưa nay có hai con đường có thể đi. Một đông một nam, một khó một dễ, một là đi về phía vùng núi An châu ở phía đông, qua rừng rậm Hồng châu, xuyên thảo nguyên Sa châu, mới có thể đến kinh thành. Ven đường 5000 dặm, sơn đạo chót vót gồ ghề, dã thú qua lại, tặc nhân quấy rầy tập kích, cất bước gian nan.

- Đi về phía nam, thì từ Tần Thành đi đường thủy, thuận Tần thủy mà xuống 5000 dặm, qua Khương châu, ở Thạch thành lên bờ đi đường bộ, xuyên qua Vân châu 3000 dặm, thẳng tới kinh thành. Đường phía nam so với đường phía đông thì hơn 3000 dặm lộ trình. Nhưng đường thủy thông suốt, Vân Châu cũng bằng phẳng, một đường cất bước, sẽ rất nhanh và tiện lợi.

- Sau khi đến kinh thành, có thể theo con sông lớn khác của Thương quốc là Thương Thủy. Theo Thương Thủy qua Diệp châu, Thanh Châu, đến Vọng Hải châu, qua Vọng Hải châu là Thông Hải châu. Tên như ý nghĩa, phía đông Thông Hải châu này là hải vực mênh mông.

- Lâm huynh đệ biết được chuyến này, đi là còn đường nào không?

Đinh Mậu đột nhiên hỏi.

Lâm Nhất đang ngưng thần nhớ kỹ địa danh Đinh Mậu nói, nối liền những địa danh này, đó là địa đồ đi về phía đông. Nghe vậy, hắn cười khổ lắc đầu.

Đinh Mậu cũng cười nói:

- Những cái này là cơ mật trong tông môn, Lâm huynh đệ không biết cũng bình thường. Chỉ là ngươi không biết, ta lại biết.

Nhìn trên mặt Lâm Nhất mang theo nghi vấn, hắn cười nói:

- Bài Bang chuẩn bị nhiều ngày, Thiên Long phái có bất cứ động tĩnh gì, bên này không khó phân biệt, chuyến này Thiên Long phái tất đi đông lộ không thể nghi ngờ. Tuy đông lộ khó đi, nhưng có thể tách ra đông đảo môn phái giang hồ dòm ngó.

- Nam lộ dễ dàng, nhưng ở trước mắt bao người. Sự tình thế gian, phàm là có lợi thì có tệ. Phương hướng Thiên Long phái khởi hành, không khó phỏng đoán, là không thể gạt được người trong thiên hạ. Nếu các ngươi đi đường thủy, tránh không được bị đám người Bài Bang tính toán, nhưng Đinh mỗ có thể ở trong tối giúp đỡ. Bây giờ Bài Bang chuẩn bị là tạm thời rơi vào khoảng không. Mà các môn phái, vô số hảo thủ giang hồ, tất cả đều đã lên phía bắc. Lâm huynh đệ, chuyến này gian nan, phải cẩn thận một chút!

...

Lâm Nhất rời khỏi chỗ ở của Đinh Mậu, đi về phía đông thành. Khí trời lạnh giá, trên đường người đi ít ỏi.

Đinh Mậu nói, để Lâm Nhất thu hoạch không ít. Đinh Mậu cũng coi như cố nhân, từ Tiên Nhân đỉnh lần đầu gặp gỡ, xử sự trầm ổn, làm cho người ta quan cảm không tệ.

Sau đó lại ở Tần Thành xảo ngộ, Lâm Nhất tin tưởng người này không phải ác nhân.

Chuyện giang hồ, giang hồ biết. Lâm Nhất đang ở trong môn phái giang hồ, nhưng chỉ là đệ tử nuôi ngựa, không coi là người trong giang hồ chân chính. Hắn đối với sự tình trong chốn giang hồ biết rất ít. Trước khi đi xa, có người thật lòng chỉ điểm, sẽ có ích lợi rất lớn.

Từ trong miệng Đinh Mậu biết được, nhất cử nhất động của Thiên Long phái, đều ở trong mắt người thiên hạ. Người trong giang hồ từ lâu nghe tin lập tức hành động, để lần này đi xa tăng thêm rất nhiều biến số.

...

- Hồng tiên sinh có ở nhà không?

Lâm Nhất đứng ở ngoài cửa nhà Hồng Bán Tiên.

Trên cửa treo một chiếc đèn lồng, chiếu rọi xung quanh sáng sủa, ở trong khu dân nghèo âm u rất là dễ thấy. Lướt qua tường viện thấp bé, có thể nhìn thấy ánh đèn trong phòng.

Một thân ảnh xuyên qua đình viện, theo tiếng bước chân nhỏ vụn, mang đến một âm thanh thanh thúy:

- Ai vậy?

Cửa viện mở hé, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, mắt như thu ba, nhìn thấy Lâm Nhất, thần sắc hơi ngạc nhiên, thoáng chốc liền vui vẻ:

- Nha... Là Lâm đại ca!

Xoảng...

Trong phòng truyền đến tiếng chậu rửa mặt rơi xuống đất, sau đó là Hồng Bán Tiên vội vàng lao ra, dưới chân không kịp mang giầy, đến trước cửa viện. Hắn kéo tay Lâm Nhất, trên dưới đánh giá, mặt mày kinh hỉ nói:

- Thực là Lâm huynh đệ, làm Hồng mỗ nhớ muốn khổ! May mắn, cuối cùng cũng coi như thấy ngươi! Mau vào nhà!

Hồng Bán Tiên chăm chú kéo Lâm Nhất không buông tay, không quên dặn Thuyên Nhi đóng cửa, dâng trà, chuẩn bị cơm tối!

Thuyên Nhi cười như đóa hoa, vâng dạ liên tục. Lâm Nhất cũng không khuyên can, để Hồng Bán Tiên kéo vào phòng.

Lăng thị đang thu thập chậu đồng trên đất, nhìn thấy Lâm Nhất, sắc mặt cũng vui mừng, vén áo thi lễ.

Lâm Nhất vội tránh khỏi tay của Hồng Bán Tiên, cung kính đáp lễ:

- Bái kiến phu nhân!

Sắc mặt Lăng thị hồng hào, khí huyết khang kiện, xem ra bệnh đã khỏi hẳn, linh tửu của Lâm Nhất có công hiệu.

- Ha ha, không cần khách sáo, đều là người trong nhà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.