Sắc mặt Quảng Tề Tử sầu khổ, lại không dám phân biện, đành phải dùng ánh mắt cầu viện nhìn về phía Dư Hành Tử ở bên cạnh. Thầm nghĩ, tất cả những điều này đều là chủ trương của ngươi, cuối cùng lại để ta một mình chịu tiếng xấu thay!
Trong lòng Dư Hành Tử có chút tức giận, lại giả vờ như không nhất động tĩnh bên cạnh. Quảng Tề Tử vội la lên:
- Dư sư đệ, kết minh với Hắc Sơn tông là ngươi dốc sức chủ trương, xin hãy phân trần với hai vị sư thúc đi!
Đối phương lại lắc đầu nói:
- Sư huynh mới là chưởng môn, sư đệ tất nhiên chỉ nghe lệnh mà làm!
Một chưởng môn, một trưởng lão, hai người cứ ở trước mặt mình đùn đẩy nhau, Nguyên Tề Tử tức giận đứng bật dậy, vươn tay ra vừa chỉ vừa mắng:
- Quảng Tề Tử, vốn tưởng rằng ngươi tính tình đôn hậu, giỏi gìn giữ cái đã có, cho nên mới giao sơn môn cho ngươi quản lý. Ai ngờ ngươi thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa! Còn cả Dư Hành Tử ngươi nữa, đừng tưởng lão phu không biết chuyện tốt ngươi làm! Có câu hành hữu dư lực, tắc dĩ học văn, ngươi thì chỉ học một bụng Quỷ Họa phù. . .
- Sư huynh bớt giận! Nhạc Thành Tử ở bên cạnh rất đúng lúc lên tiếng khuyên can.
Quảng Tề Tử và Dư Hành Tử đều trán lấm tấm mồ hôi, không ai dám lên tiếng phân biện. Nguyên Tề Tử hừ một tiếng:
- Tức chết lão phu mà!
Hắn lúc này mới phất ống tay áo ngồi xuống.
Nhạc Thành Tử vuốt râu dài, ho khan một tiếng, khiến mọi người sợ tới mức không dám thở mạnh.
Hắn chậm rãi mở miệng nói:
- Lão phu bị Công Dã Kiền tính kế một hồi, tiêu phí mười năm công phu mới phá được Thất Sát Kỳ trận của hắn, lại bị bức phải khổ đấu một hồi lúc sức yếu nhất, kết quả là lưỡng bại câu thương. Trong mấy năm lão phu dưỡng thương, cũng có biết một hai về hành động của Hắc Sơn tông, đối với hành vi của các ngươi thì lại hoàn toàn không biết gì cả. . .
Vừa dứt lời, Nhạc Thành Tử lại nói tiếp:
- Kết minh với Hắc Sơn tông? Hành động này có thể xem là biện pháp tốt để bo bo giữ mình!
Hắn nói xong, lạnh lùng liếc hai người Dư Hành Tử và Quảng Tề Tử.
- Xin để đệ tử báo cáo.
Dư Hành Tử trong lòng giật thót, , vội vàng nói:
- Điều này là do Lâm Nhất dẫn tới.
Chưởng môn Quảng Tề Tử tính tình thành thật, cho dù là phạm sai lầm cũng không trách phạt quá nặng. Mà những lời vừa rồi của Nhạc Thành Tử lão tổ rõ ràng là có tâm tư cá nhân, mà bỏ qua sư môn không để ý, điều này hiển nhiên là có ám chỉ gì đó. Dư Hành Tử Chột dạ không dám sơ ý, vội vàng kể lại tiền căn hậu quả đệ tử Tiển Phong nhìn thấu thân phận của Lâm Nhất như thế nào, mọi người ổn định Hắc Sơn tông như thế nào, lại làm thế nào để mưu cầu truyền thừa của Huyền Thiên môn không mất, nhất nhất nói ra.
Được sư phụ gợi ý, Tiển Phong vội vàng từ sau đám người đi lên, chỉ chứng Lâm Nhất. Mấy năm nay hắn đã có tu vi Kim Đan sơ kỳ, chỉ là nhắc tới chuyện năm đó, vẫn không nén được mà oán giận. Giống như tất cả căn nguyên họa loạn của Đại Hạ đều là do tên tiểu tử đáng giận kia gây ra.
Lâm Nhất từng trước mặt mọi người bóp nát Huyền Thiên tâm pháp và Huyền Thiên Kiếm pháp, hôm nay rất nhiều người ở đây đều là người chứng kiến lúc trước, đều tiến lên phụ họa làm chứng. Hai vị Nguyên Anh lão tổ bớt giận, cũng khiến mọi người thở phào trong lòng.
- Hừ! Một đám phế vật các ngươi! Lão phu còn sống một ngày sẽ không để cho Công Dã Kiền hắn làm càn! Lâm Nhất này cũng không thể buông tha.
Nguyên Tề Tử hừ một tiếng, quay sang nói với Nhạc Thành Tử:
- Sư đệ, nghỉ ngơi mấy ngày rồi hai người chúng ta thu thập phiền phức Hắc Sơn tông này...
Nhạc Thành Tử vuốt râu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Khi ở trong thần thức nhìn rõ thân ảnh trong Huyền Thiên tháp, hắn không khỏi kinh ngạc. Thì ra là tiểu tử ngươi. . .