Còn đang chưa kịp thở dốc suyễn hơi, liền một chuỗi tiếng kêu thảm vang lên.
La Thanh Tử nhìn lại, sắc mặt nhịn không được phát trầm.
Cự Phủ tan biến, nhưng dư uy còn tồn. Một đạo huyết quang vẫn cứ bổ xa sáu, bảy trăm trượng. Đám người Lôi Vân Tử sớm đã thấy không ổn lui ngược ra sau, chỉ có ba tên đệ tử La gia bởi không kịp né tránh, nháy mắt liền bị nghiền thành phấn vụn. Đám đông vãn bối còn lại thần tình kinh ngạc, nhất thời không ai dám tiến tới.
Tấn công chưa thấy kết quả, ngược lại tổn thất không ít nhân thủ. La Thanh Tử cảm thấy rất mất mặt, phất tay áo xoay người.
Khí cơ cuồng ngược bốn phía còn chưa tiêu tán, tiểu tử ma tu thoát đi. Ba tên còn lại hợp lực ra tay ngăn cản, ngược lại chen thành một đoàn té trên cự tháp, tiếp sau cả ba lập tức lần nữa bay vút mà lên, có vẻ không ai có gì đại ngại. Nhất là tên tiểu tử cầm đầu, so mới rồi thậm chí càng thêm phần ngang ngược. Quang mang năm màu vẫn còn, truyền thừa chưa hề bởi thế mà ngưng nghỉ.
Hừ! Lấy bốn người hợp lực mới miễn cưỡng ngăn trở một kích của lão phu, để xem ngươi còn có thể gắng gượng bao lâu?
Lãnh quang chớp động trong ánh mắt thâm thúy của La Thanh Tử, hắn dương thanh nói:
- Tiên Đế truyền thừa, thuộc về Cửu Mục và Tiên vực ngoại giới chúng ta, tuyệt không dung người khác nhúng tay! Giết Lâm Nhất, La gia không tiếc trọng thưởng...
Lời còn chưa dứt, vô số bóng người đã ồn ào tản ra, chớp mắt liền sít sao vây kín đỉnh cự tháp. Đám yêu tu Kim Thánh càng không cam lạc hậu, chỉ nghĩ kéo tới vây công. Đối thủ đúng là lợi hại, nhưng mà người đơn thế cô. Có trọng thưởng hay không không sao cả, cướp được Tiên Đế truyền thừa mới là ân tứ lớn bằng trời!
Một tiếng hạ lệnh, tức thì đoạn tuyệt đường lui của tiểu tử kia. La Thanh Tử thoáng yên tâm, lại không nhịn được quay đầu nhìn. Đám ba nhà Lôi Vân Tử còn đang ngập ngừng, tâm tư ngược lại không khó suy đoán. Nhưng Cửu Mục Hoàng bà bà và mười hai vị cao thủ lại đều dừng ở nơi xa quan vọng, là có gì ý? Quản không được quá nhiều, ngại gì không một lần giả bộ hồ đồ thừa cơ hành sự...
La Thanh Tử châm chước một lúc, liền muốn lần nữa động thủ, chợt nghe tiền phương có người gầm lên --
- Các vị đồng đạo bức đến chỗ chết, vậy đừng trách Lâm mỗ trở mặt vô tình...
Nơi xa cách đỉnh cự tháp chừng trăm trượng, Ma tôn Lâm Nhất đứng ngạo nghễ. Cách hắn bốn, năm trăm trượng đã vây kín một vòng đầy bóng người. Hắn một mình đối trận với đám cao thủ tiền bối La Thanh Tử, Long tôn và Thiên Lang huynh đệ thì tản ra chia nhau trấn giữ một phương. Gặp phải khốn cảnh trước nay chưa từng gặp, hắn vẫn không chút sợ sệt, sát cơ giữa mi vũ càng lúc càng nồng.
Thiên Ma ngũ ấn hợp nhất, tuy uy lực cực lớn, song so với La Thanh Tử thì vẫn kém thua một bậc. May mà có Long tôn và Thiên Lang huynh đệ vươn tay tương trợ mới khó khăn ngăn ngừa liên lụy đến bản tôn. Nếu không nhờ cơ duyên đến từ Tử Vi tháp, chỉ dựa theo tu vị khi trước, mới rồi chỉ sợ kết cục sẽ là con đường chết!
Chẳng qua, Thiên Ma ấn chỉ cần dính máu liền sẽ không ngừng lớn mạnh pháp lực ma tu...
- Ha ha! Trở mặt vô tình? Nói lớn không ngượng...
Lời Lâm Nhất vừa dứt, đám đông ùn ùn bốn phía hơi ngưng, La Thanh Tử hợp thời cười lạnh một tiếng, trào phúng nói:
- Lâm Nhất, không lẽ ngươi thật tưởng rằng mình là Tử Vi chi chủ...
Hắn thần sắc không đáng, tay áo vung lên, hướng tới xa gần tỏ ý nói:
- Hắn câu giờ thôi, chẳng qua là muốn độc chiếm Tiên Đế truyền thừa. Giờ không động thủ thì còn đợi lúc nào...
Nói rồi đưa tay chỉ tới, mây mù cuộn trào, vô số băng phong đột nhiên hiện ra, nháy mắt hóa thành từng đạo lợi mang gào thét lao thẳng tiền phương.
Đồng thời với đó, La Thanh Tử cùng với cao thủ La gia, Hoa gia, Nguyễn gia, Khổng gia đồng loạt ra tay, vô số yêu tu dưới sự dẫn dắt của Kim Thánh và Giam Dần cũng chen chúc mà lên.
Ma Tôn khẽ cắn răng, nhấc cằm, sát khí tràn khắp quanh thân, thân hình chợt bắn lên, trầm giọng quát:
- Chỉ cần không chết, lão tử liền là Tử Vi chi chủ! La Thanh Tử, ngươi làm gì được ta...
Hắn đột nhiên ném ra một chuỗi Thiên Sát thần lôi, lập tức tế ra Thiên Ma ấn, tiếp đó hét lớn một tiếng:
- Ngàn trượng quanh đây là trường đồ sát! Người nào dám không lui, giết...
Thân hình Long tôn chợt lóe, hóa thành bộ dáng kim bào tóc vàng, giống như Lão Long tái thế, uy thế cuồng ngạo hồn nhiên mà thành. Hắn tay cầm kim kiếm, lăng không nhảy lên, xông tới trước mặt đám yêu tu Kim Thánh, lành lạnh đè ra một câu:
- Long uy tới đây, thiên hạ nào dám không theo. Kẻ ngăn ta, giết --
Hai huynh đệ Thiên Lang đột nhiên hóa thành Cự Lang vài chục trượng, nghểnh cổ rống giận:
- Giết --
...