Vũ Tử ngơ ngác nhìn lại.
Hoàng bà bà từ nơi xa chạy tới, mười hai nam tử sát khí bức nhân theo sát sau lưng. Nàng mặt không biểu tình, khoát khoát tay với Vũ Tử, giọng không dung nghi ngờ nói:
- Nghĩa phụ ngươi nói có lý, lui xuống cho bà bà...
Vũ Tử nhìn Hoàng bà bà, lại quay sang nhìn La Thanh Tử, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Là trời đất đảo lộn hay là mình hồ đồ? Sắc mặt nàng thoáng hiện một tia triều hồng, bất giác quay mắt hơi liếc.
Trên cự tháp, bóng người cô đơn kia vẫn đang đứng đó!
Vũ Tử cắn chặt môi không lên tiếng, đột nhiên xoay người, u ám rời đi...
Chẳng qua, Vũ Tử rời đi, lại không khiến La Thanh Tử thở phào. Hắn mang theo thần tình cung cẩn, nhấc tay nói với mấy người vừa xông đến:
- Gặp qua Hoàng bà bà và các vị đạo hữu! Nếu có việc gì cứ phân phó, La mỗ cam nghe điều khiển...
Hoàng bà bà căn bản không để ý La Thanh Tử, đưa tay nhè nhẹ vung lên. Mười hai nam tử không hẹn mà cùng chợt lóe thân hình, chớp mắt đã hình thành một vòng tròn chu vi năm trăm trượng vây kín cự tháp, ngăn cách với đám đông xung quanh. Lúc này nàng mới nhàn nhạt nhìn La Thanh Tử một cái, nói:
- Chuyến này nếu thành, công lao La gia chủ không nhỏ...
La Thanh Tử hơi ngớ, thần sắc lại không biến, cung kính nói:
- Một chút công lao, không đáng nhắc đến!
- Hừ! Truyền thừa bóc mở liền muốn dừng cũng không được. Giết người đó, hết thảy lập tức hóa thành bọt nước, trừ phi La gia chủ ngươi có mưu đồ khác...
Hoàng bà bà nghiêm mặt ném xuống một câu, tự ý đi trước.
La Thanh Tử sắc mặt cứng đờ, vội cùng đi theo, nói:
- Sao dám...
Hành vi tự ý của bên mình, Hoàng bà bà sớm đã rõ ràng, chẳng qua là muốn mượn ngôn ngữ gõ đánh một phen thôi. Không ngờ truyền thừa bóc mở liền không tiếp nhận chủ khác. Khó trách trước đây nàng khoanh tay bàng quan, thì ra sớm đã định liệu hết thảy. Chẳng qua...
- Ngươi nhất thời giết không được người đó, vì sao bà bà ta lại phải ra tay ngăn trở...
Hoàng bà bà một lời nói toạc ra tâm tư La Thanh Tử, lại không nói gì thêm, mà lành lạnh phân phó:
- Chúng ta nghe lệnh hành sự, không được vọng động. Kẻ nào dám ngỗ nghịch, gia chủ các nhà phải chịu trách nhiệm...
La Thanh Tử âm thầm nhíu mày, đành phải truyền âm lệnh cho bốn phía.
Hoàng bà bà đến cách cự tháp chừng năm trăm trượng, thế đi dần dần chậm lại. Từ quầng sáng năm màu tan biến, tinh không hiện ra rồi lại chầm chậm tan hết, sau đó Vũ Tử rời đi, trước sau chẳng qua giây lát. Thế nhưng người trên tháp lại hồn nhiên không để ý gì tới tình hình bốn phía, vẫn cứ nhìn lên vòm trời. Như đang muốn xem phá điểm cuối hư vô, lại dường như đang tìm kiếm hết thảy quá khứ đã không cách nào tìm lại...
- Ngươi ngoan ngoãn giao ra truyền thừa, hay là phải để bà bà ta tự thân động thủ...
Thanh âm Hoàng bà bà không lớn, lại chấn động bốn phía. Mười hai nam tử quấn quanh cự tháp sớm đã súc thế chờ đợi, chỉ cần một tiếng phân phó, liền có thể phát động một kích lôi đình. Bọn họ đều là cao thủ Kim Tiên hậu kỳ, một khi hợp lực vây công, dù là tiền bối Tiên Quân cũng khó có thể ngăn cản, càng đừng nói một tên thanh niên tiểu bối đã mất đi dựa dẫm, căn bản không cách nào chống đỡ. Ở trong mắt mọi người, hôm nay Lâm Nhất khó thoát khỏi tai kiếp!
Khắc này, Lâm Nhất cuối cùng chầm chậm cúi đầu xuống, thần sắc hờ hững. Hắn nhìn như không thấy mười ba đối thủ đáng sợ kia, một mình chậm rãi dạo bước trên tháp, trầm giọng hỏi ngược lại:
- Truyền thừa thế nào...
Trong lúc nói chuyện, hắn lặng lẽ nhìn Ma Tôn đã tứ phân ngũ liệt cùng với Long Tôn và huynh đệ Thiên Lang đang nhếch nhác bất kham, khóe miệng không khỏi co quắp, trong mắt đầy vẻ đắng chát.
- Chùm sáng màu ngọc bích kia chính là Tử Vi truyền thừa...
Lâm Nhất tiếp tục dạo hai bước, âm thầm thở dài một hơi, đột nhiên phất nhẹ tay áo, ấn ký nơi mi tâm chớp động. Quanh bốn phía và trên bậc đá không xa, Ma Tôn, Long Tôn và huynh đệ Thiên Lang bỗng chốc tan biến. Hắn lên tiếng hỏi tiếp:
- Đã là truyền thừa, lại làm sao chuyển giao người khác...
Hắn không hoảng không vội đứng đó, quét mắt nhìn đám đông vây tới.
Cách đó ba năm trăm trượng, một đám người đang vây quanh, kẻ cầm đầu chính là Hoàng bà bà. Nàng có phần bực bội, quát lên:
- Lâm Nhất, ngươi đừng giả bộ hồ đồ. Bà bà ta động thủ, liền là lúc ngươi hồn phi phách tán...
Đám người La Thanh Tử theo sát sau lưng nàng, nơi càng xa là Lôi Vân Tử và tu sĩ hai nhà còn lại.
Ánh mặt trời ảm đạm, cự tháp bạch ngọc lại tán phát ra tia sáng lấp lánh. Trên đỉnh tháp đỉnh, thân ảnh Lâm Nhất càng thêm phần bắt mắt. Đối mặt uy hiếp từ Hoàng bà bà, khóe miệng hắn lành lạnh vểnh lên, nhấc cằm, trên mặt mang theo hàn ý vô biên, gằn từng câu từng chữ nói:
- Ta là Tử Vi chi chủ! Muốn giết ta, cứ việc động thủ! Không phải ngươi chết, liền là ta mất mạng...
Hoàng bà bà lắc lắc đầu, cười nhạo nói:
- Nơi này không công pháp truyền thừa của Tiên Đế, ngươi tưởng mình thực sự là Tử Vi chi chủ? Giao ra Tam Hoàng kinh , hoặc có thể bỏ mạng. Bằng không...
Nghe được lời ấy, gần ngàn người tại trường đều hơi ngớ...