Thầy trò Lâm Nhất theo Thúy Nhi tới ngoài trang viện mới nhận ra dị thường. Mấy chục tráng hán đều tay cầm đao thương, vẻ mặt ngưng trọng, do người chuyên trách dẫn dắt lao tới cửa thôn Tiểu Thiên ao. Thấy huynh muội Lâm gia chủ đi ra, mấy trung niên nhân bước lên trước chào, cũng nói ra ngọn nguồn trong đó.
Chiến sự ở biên cương Đại Thương chưa bình ổn được mấy năm, tân hoàng đăng cơ không lâu thì bệnh mà mất đi. Sau khi Hoàng tử đoạt ngôi lại có hoàng thúc soán quyền, trong kinh thành là một mảng hỗn loạn, khiến triều dã rung chuyển không ngừng. Kể từ đó, ngoại địch rình mò đã lâu liền ngóc đầu trở lại, khiến cho biên cương chiến hỏa lại nổi lên, bách tính cũng gặp nạn theo.
Tiểu Thiên ao ở biên thuỳ tây cương, không tránh được bị thảm hoạ chiến tranh quấy nhiễu. Mà vì có Lâm Thúy Nhi, sơn dân nơi này thượng võ thành phong trào, cũng có Đồ gia và Lâm gia dẫn theo mọi người tự bảo vệ thôn mình, thỉnh thoảng có quân lính tản mạn tiến vào cũng không ngại. Nhưng tình hình năm nay thì có chút không ổn!
Luyện đan Lâm Nhất ở dưới đất luyện đan, có hơn mười binh sĩ ngoại tộc tìm tới nơi này. Đám hỏa tặc binh này chưa kịp làm loạn thì liền bị các thôn dân ùa lên đánh chết mấy tên, mấy tên còn lại thì chạy trối chết. Nhưng hôm qua có người ra cửa trở về nói, Thiên Bình trấn đóng chặt cửa trại, tình hình như xảy ra đại sự. Mà sớm này liền có người phát hiện trong núi lân cận có đám người ngoại tộc qua lại, e là họa sắp ập tới Tiểu Thiên ao.
Mấy người đang nói chuyện thì cửa thôn đột nhiên truyền đến tiếng người ồn ào, tiếp theo liền có người nâng hai thi thể máu chảy đầm đìa chạy tới, người chết là hai người trung niên một nam một nữ.
- Tổ nãi nãi! Một nhà ba người lão Du Đầu trong thôn bị người ta hại rồi.
- Cả nhà hắn muốn tới thôn trấn kêu oan, hai vợ chồng bị giết ở ven đường, khuê nữ thì không thấy đâu, e là bị tặc nhân bắt đi rồi.
Nói chuyện là mấy hán tử cường tráng, trong tay còn cầm cương đao vẻ mặt oán giận. Ở bên cạnh lại có người hô:
- Tổ nãi nãi hãy làm chủ cho chúng ta.
- Chớ có hoang mang!
Quan sát xác chết trên đất, Lâm Thúy Nhi trấn định tự nhiên ngẩng đầu lên, cao giọng phân phó:
- Đem chuông sắt mới rèn treo ở trên cây già cửa thôn, cùng người già gõ chuông, triệu tập nam đinh thôn.
Chỉ chốc lát sau tiêng chuông dồn dập vang lên, thôn nhỏ cũng rối loạn theo. Các Nam đinh tay cầm đinh ba, cuốc xẻng thậm chí là đòn gánh đều từ trong nhà chạy ra, tụ tập đến khoảng trống trước Lâm phủ.
Dân cư của Tiểu Sơn ao chỉ có mấy trăm, mà tụ tập ở trước mắt lại hơn nửa. Con cháu của Đồ gia và Lâm gia cùng với lão hán năm sáu mươi tuổi, thiếu niên hơn mười tuổi trong thôn đều chạy tới làm lễ với Lâm Thúy Nhi và Lâm Nhất, ai nấy đều trợn mắt đợi hiệu lệnh.
Ưỡn thẳng cái lưng đã hơi còng, ánh mắt Lâm Thúy Nhi lướt qua mọi người, lại quay sang đại ca ở bên cạnh. Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của muội tử, thần sắc kiên định, lộ ra một cỗ anh khí, khiến người ta không khó tưởng tượng ra phong thái năm đó. Trong lòng thầm khen ngợi, Lâm Nhất nhẹ nhàng gật đầu.
- Các phụ lão hương thân Tiểu Thiên ao, chúng ta sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, cũng sẽ chết ở đây! Đây là nơi tổ tôngcủa ta an nghỉ, là nơi già trẻ lớn bé nhà ta đang ở, cũng là nơi kéo dài hương khói của chúng ta! Nay có tặc binh đến phạm, chúng ta tất nhiên là chung một mối thù, thề sống chết chống lại! Khi lâm trận, người chết sẽ do Lâm gia, Đồ gia ta hậu táng, hậu dưỡng, người sợ địch bỏ chạy thì trục xuất khỏi gia viên.
Lâm Thúy Nhi xưa nay luôn thần thái hiền hoà, lúc này lại vẻ mặt uy nghiêm, tiếng nói cao vút, đầy khí pách. Mọi người ầm ầm đồng ý đều chạy tới cửa thôn.
- Lấy kiếm của ta ra đây!
Lâm Thúy Nhi vừa dứt lời, có người đưa một thanh trường kiếm tới.
keng một tiếng, kiếm quang ra khỏi vỏ, nàng ta múa kiếm hoa, hướng về phía Lâm Nhất ở bên cạnh, hào hùng nói:
- Đại ca xem muội tử giết địch nhé.