Vô Tiên

Chương 806: Chương 806: Từng bước kinh tâm (1)




Lúc câu nói vang lên bên tai, chợt thấy ba con hắc long nhào tới. Lâm Nhất vội vàng di chuyển thân hình muốn ẩn vào trận pháp. Ai ngờ, bốn phía bốc lên hắc vụ dày khiến người ta ngửi mà muốn ói; tiếng quỷ khóc sói tru bắt đầu vang lên làm tâm thần người ta xao động khó an. Hắn liên tục sử dụng thủ quyết nhưng vẫn khó có thể thoát thân, ba con hắc long sát khí đằng đằng đã gắt gao vây khốn tới gần.

Quá sợ hãi, lúc Lâm Nhất sắp sửa sử dụng phi kiếm ngăn địch thì bỗng cảm thấy một cơn hoa mắt chóng mặt, tâm thần hoảng hốt, tiếp đó dưới chân bắt đầu lảo đảo. Trong lúc cấp bách, hắn cố gắng móc vài miếng ngọc phù trong túi càn khôn ra nhưng cũng khó mà chống đỡ được, ngã quỵ. Thanh Lang Nha kiếm kia cũng rít lên một tiếng, rơi xuống đất. Ba con hắc long thừa cơ xông lên, tầng tầng trói lại.

- Một cái Ngũ Hành Quỷ Sát kỳ đã có thể khiến kẻ địch mất hồn mất vía; ba cái Quỷ Sát kỳ đủ để khiến tu sĩ Kim Đan phải sợ hãi! Tiểu tử, vì bắt ngươi, lão phu đã dốc hết toàn lực rồi! Ha ha ha

Phiền muộn nhiều ngày cuối cùng cũng đã được phát tiết, Mạc Chi Dư đắc ý cười ha hả!

Lâm Nhất trên đất đã bị hắc vụ khống chế, dáng vẻ như đã chết ngất, không nhúc nhích.

Mạc Chi Dư vẫn chưa quá lên mặt, sau khi bắn ấn quyết ra thì có ô quang hiện lên, Quỷ Sát kỳ cuộn toàn bộ hắc vụ đang cuốn Lâm Nhất trên đất lên, lại hóa thành một lá tam diện tiểu kỳ, bay vào tay.

- Ha ha!

Mạc Chi Dư rất tự đắc, có chút cảm khái vuốt râu cười khan hai tiếng. Tự nghĩ, một tiểu tử thối mới ra đời lại dám đấu pháp với lão phu, chẳng phải là tìm chết à? Ngây ngốc trong Quỷ Sát kỳ nửa khắc, cho dù tiểu tử ngươi xảo quyệt cỡ nào cũng phải ngoan ngoãn nghe theo ta điều khiển mà thôi! Kiếm trận? Chính là vật trong bàn tay của lão phu rồi! Tứ Tượng kỳ trận này? Không đáng để lo!

Đi hai bước, tay áo Mạc Chi Dư rung lên khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Một canh giờ trôi qua, đang tĩnh tọa, Mạc Chi Dư mở mắt ra. Thấy trường kiếm toàn thân sâm bạch kia còn đang ở dưới đất, ông ta tự tay lấy tới, có chút tò mò nhìn từ trên xuống dưới. Một thanh kiếm xấu xí như vậy vẫn còn là phi kiếm sao? Chỉ là lúc cầm vào tay, thân kiếm có chứa ý lạnh âm u. Rốt cuộc tiểu tử này có được thanh kiếm này từ đâu? Cả người hắn đều làm người ta cảm thấy quỷ dị khó có thể nắm được.

Bất kể ngươi là hạng người gì, vào trong Quỷ Sát kỳ của ta một canh giờ cũng phải thành cái xác không hồn!

Có phần không đợi được nữa, Mạc Chi Dư để trường kiếm trong tay qua một bên, lá cờ nhỏ rung lên liền nhìn thấy một chùm hắc vụ hơn một trượng tự nhiên tỏa ra, tiếp theo từ bên trong đó lăn xuống một người.

Ngửa mặt hướng lên trời nằm trên mặt đất, hai mắt của Lâm Nhất nhắm nghiền. sắc mặt trắng bệch, vẫn là dáng vẻ bất tỉnh.

Ồ! Tiểu tử này không giống với dấu hiệu trúng độc. Thần sắc biến đổi, Mạc Chi Dư giơ ngón tay lên muốn di chuyển Quỷ Sát kỳ, trước mắt lại cảm thấy kim quang lóe lên. Trong lòng biết đã bị lừa, ông ta quát to một tiếng:

- Đáng hận!

Các nhau gần như vậy, tia kim quang kia như linh xà lè lưỡi, nhanh tới mức làm cho người khác không kịp chuẩn bị. Lúc sắp tới gần, Mạc Chi Dư chỉ cảm thấy quanh thân căng thẳng rồi bị một cái kim tiên cuốn chặt lấy. Mà lúc này, người trên mặt đất lại đúng lúc tỉnh lại, bỗng nhiên nhảy lên.

- ...

Bị Quỷ Sát kỳ bắt đi lâu như vậy, tiểu tử này lại vẫn bình yên vô sự... ? Khó tin làm Mạc Chi Dư nghẹn họng nhìn trân trối, không quên giãy dụa.

Nhìn thấy Long Tu tiên đắc thủ, trong nháy mắt Lâm Nhất nhảy lên khỏi mặt đất, tay nắm lấy Lang Nha kiếm, trong điện quang hỏa thạch chém một kiếm xuống.

Thân thể bị trói, linh lực bị nghẹt, thần thức không thể vận chuyển. Mạc Chi Dư cái khó ló cái khôn, vội vàng thúc giục chỉ hoàn (nhẫn) ngăn cản trước người.

- Ầm ầm ầm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.