Vô Tiên

Chương 1993: Chương 1993: Tương lai gặp lại (2)




Lần trước từ biệt chính là hơn mười năm, tương lai biết tới khi nào mới có thể gặp lại?

Một câu nhẹ nhàng lại giống như hòn đá ném vào trong hồ nước sâu. Lâm Nhất dừng lại, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Đoạn đường này vội vàng đi tới, bỏ qua cùng mất đi đâu chỉ một lần. Vì cái gọi là tiên đạo, bao giờ hắn cũng bị ép bỏ lại bao lân không muốn, cũng hết lần này tới lần khác tiếc nuối! Mỗi khi không thể làm theo ý mình mới phát hiện ra, khoảng cách mộng tưởng tiên đồ mà mình cố chấp khi còn bé càng lúc càng xa...

- Ngoài sư phụ và Mị Nương, Nô Nhi đã không còn người thân...

Lâm Nhất xoay người lại, trong ánh mắt có một tia ấm áp. Thiên hạ này, người từng kéo ống tay áo của mình có muội tử Thúy nhi cùng Đông Vũ Nhi ra, cũng chỉ có nữ tử có ân với mình này. Giữa sư đồ làm sao không phải là người thân...

Tiên Nô thả tay ra, cúi đầu xấu hổ nói:

- Nô Nhi không muốn quấn quít lấy sư phụ, nhưng lại càng không muốn rời khỏi sư phụ! Nô Nhi chỉ muốn, chỉ muốn...

Giọng điệu nàng dịu xuống, đầu cúi xuống càng thấp hơn, lại nói:

- Chỉ muốn lần tới sư phụ có thể dẫn theo Nô Nhi, để cho Nô Nhi trọn đời theo cùng...

Lâm Nhất trầm ngâm một lát, nói:

- Sư phụ hứa với ngươi...

Nghe tiếng, Tiên Nô không chú ý tới e lệ, sốt ruột vội vàng ngẩng đầu lên. Trước mắt đã không thấy bóng người nữa. Sư phụ đi rồi? Nàng vẫn không thấy bất ngờ, trên má thoáng hiện ra vẻ tươi cười...

...

- Ha ha! Lần trước Lâm trưởng lão đi tới Hành Thiên môn cách nay đã qua hơn trăm hai mươi năm. Lúc đó, lão hủ còn đang bế quan, không thể làm hết đạo đãi khách, thật là thất lễ!

Trong Quan Vân Đình trên đỉnh Hành Thiên Phong, Dư Hằng Tử đang có hứng thú nói chuyện. Hắn nhìn về phía Lâm Nhất bên cạnh, gật đầu mỉm cười, lại nói:

- Lần này gặp mặt, có lẽ không thiếu được phải luận đạo, có thể sẽ có được rất nhiều thu hoạch. Nào nào nào, hãy theo lão hủ tìm nhàn rỗi trong núi rừng, ngắm vui trong mây nước...

Lâm Nhất vừa chạy tới Hành Thiên môn, Dư Hằng Tử đã quét dọn giường chiếu đón chào. Hai người không khỏi hàn huyên một chút, nhân cơ hội lại nói chuyện trắng đêm về tình hình trong giới, ngoài giới, cùng với các cảm ngộ trong đạo pháp, cảnh giới vân vân c. Như vậy, đảo mắt đã qua ba năm ngày.

Cảnh giới tu vi của Lâm Nhất có lẽ không phải đột nhiên có nhờ cơ duyên, mà từng trải qua sinh tử. Cảm ngộ của hắn đối với đạo pháp thường tự mở ra một con đường lại kết hợp với nội dung thiên lý quan trọng, ngay cả lão quái vật Dư Hằng Tử đã sống qua hơn vạn năm cũng không theo kịp. Nấn ná hai ngày, hai người cũng xem như đã bù đắp lẫn nhau, hai bên đều có chỗ lợi.

Dư Hằng Tử vuốt râu bước đi thong thả ra khỏi đình đá, Lâm Nhất đi ra sau.

Ngay vào lúc này, Thuần Vu Phong xuất hiện trên mây, miệng nói bái kiến Lâm trưởng lão, lại nhìn về phía Dư Hằng Tử nói:

- Theo những gì được biết, các nhà trong giới đã tới Thiên Mộc Tinh đông đủ. Đệ tử trong môn ta cũng đã chờ ở trước trận pháp Thiên Thủy Hồ, không biết sư phụ định khi nào khởi hành...

Thiên Mộc Tinh là giao tiếp một nơi trung chuyển giữa trong và ngoài giới. Bảy nhà kia tập trung một chỗ, chắc hẳn đã nóng lòng không chờ được từ lâu. Lâm Nhất gật đầu chào hỏi Thuần Vu Phong, lại nhìn về phía Dư Hằng Tử bên cạnh, tò mò hỏi:

- Đạo huynh chẳng lẽ muốn điều động nhiều người... ?

Tử Vi Tiên Cảnh tuy là chỗ cơ duyên nhưng cũng là nơi phiêu lưu khó lường. Người đi nhiều cũng vô dụng, trái lại còn gây phiền toái. Nếu không, mình cần gì phải bỏ lại hai người Xuất Vân Tử cùng Tiên Nô!

Dư Hằng Tử nhìn về phía Thuần Vu Phong khoát tay, sau đó xoay về phía Lâm Nhất lắc đầu cười nói:

- Lấy sự mạnh mẽ của Cửu Châu môn, Lâm trưởng lão còn phải đi một mình, ta làm sao có thể không tự hiểu lấy mình...

Thuần Vu Phong có chút bất ngờ, nói:

- Các sư huynh đệ vẫn chờ được đi Tử Vi Tiên Cảnh để tăng thêm kiến thức, còn không biết đệ tử có thể đi cùng không...

Hắn lộ ra vẻ mặt xin giúp đỡ nhìn về phía Lâm Nhất, trông cậy có người nói giúp mình.

- Ban đầu vốn là vậy, nhưng lại tạm thời thay đổi ý định. Nếu ngươi cố ý muốn đi thì đi theo Lâm sư thúc ngươi! Có hắn ở đó, có thể bảo vệ ngươi không sao. Lão đệ...

Một tiếng xưng hô lão đệ lộ vẻ thân thiết, Dư Hằng Tử chắp tay bái Lâm Nhất, cười rất ôn hòa nói:

- Lúc này đến ngày tốt giờ lành, người xem có thể lên đường chưa?

Thuần Vu Phong chuyển buồn thành vui, vội vàng cúi người về phía Lâm Nhất. Hành Thiên môn có rất nhiều đệ tử, sư phụ chỉ có ưu ái có thừa với mình hắn, lúc này có thể thấy được một chút.

Lâm Nhất không biết có thể cười được nữa không, xua tay ra hiệu không cần khách sáo. Trong lúc chuẩn bị rời đi, Dư Hằng Tử giống như đột nhiên nhớ ra điều gì, chợt bước chậm lại hỏi:

- Theo lời đồn đại, hơn mười năm trước khi đệ tử môn hạ của ngươi độ kiếp, đã có cao nhân khó lường hiện thân, cũng lấy thần thông lớn chống đỡ thiên lôi rất là kinh người, không biết tình hình sau đó thế nào...

Chỗ Hành Thiên Phong này không khác với Chủ Phong Thiên Môn Sơn, có mây mù lượn quanh, thật sự có vài phần cảnh tượng của tiên gia. Trong lúc da người đang nói chuyện, Lâm Nhất bước thong thả đến vách đá. Chợt nghe Dư Hằng Tử hỏi tới chuyện cũ này, hắn liền ngừng lại.

Hơn mười năm trước, Bách Lý Xuyên gặp Thiên Kiếp Luyện Hư, có thể nói là trải qua mạo hiểm. Tình hình lúc đó kinh động rất nhiều người, rất nhiều người nghe đồn đã qua xem náo nhiệt. Tuy nhiên, Lôi Thiên ngoài giới hiện thân trong giới rất bí ẩn, sợ rằng không mấy người biết được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.