Vô Tiên

Chương 822: Chương 822: Tuyệt lộ (1)




Lâm Nhất không hành động gì, chỉ có thần sắc kinh hoảng không ngừng, trầm giọng nói:

- Nắm chặt ta!

Liền mang theo Lang Nha kiếm tự tay ôm ngang lấy Lan Kỳ Nhi, đi nhanh đi về phía trước. Nhìn thấy hai hàng lông mày khẽ nhếch, con ngươi trầm tĩnh hữu thần, trên dưới quanh người hiện ra khí thế lạnh lùng không sợ hãi, ánh mắt của người trong ngực lưu chuyển, hai cánh tay không khỏi dùng sức. Nàng, thầm muốn ôm chặt lấy...

Bước chân trầm ổn mạnh mẽ, Lâm Nhất chỉ trong chớp mắt đã tới đất trống hơn mười trượng phía trước. Hai tu sĩ xông vào lãnh địa làm càng lúc càng nhiều Kim Ngô nóng lòng tiến lên, mỗi con đều có vẻ hung ác.

Trong thung lũng này, cho dù là Lâm Nhất hay là đám Kim Ngô vốn có tốc độ độn kinh người đều bị cấm chế khống chế. Chỉ là, hắn chỉ có hai cái chân, còn đám dị thú lại có vô số chân. Trong phút chốc, đất trống trước người trở nên lỗ chỗ, đông đúc.

Vừa tìm kiếm khe hở lách qua đám Kim Ngô vừa khó khăn đi về phía trước, Lâm Nhất đi chưa tới hai mươi trượng thì không thể không dừng bước.

Đám dị thú kia ranh mãnh không khác con người chút nào, vừa đuổi phía sau phía trước cũng không quên chặn đường. Chỉ không bao lâu sau đã tạo thành một vòng nhỏ hẹp, gắt gao vây Lâm Nhất ở bên trong.

Bịch! Xa xa đột nhiên truyền tới tiếng động làm đa phần Kim Ngô hơi hơi chậm lại. Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, nhìn thấy chỗ cửa động cách mình trăm trượng có người chui ra, chính là Thịnh Truyền Chi của Hắc Sơn tông. Không ngờ gã lại trốn tới đây, ngự kiếm phi hành vừa vọt tới thung lũng liền bị ngã xuống đất, vừa hay rơi đúng vào một đám Kim Ngô.

Lăn lộn dưới đất nhiều lần lại lâu như vậy mà còn có thể sống sót, Thịnh Truyền Chi này cũng coi như một người dũng mãnh. Chỉ có điều kết cục cuối cùng có thể tưởng tượng được. Mấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến làm lòng người sợ hãi! Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, lại thấy Lan Kỳ Nhi chỉ lo hai tay ôm cổ của hắn, như chim nhỏ nép vào người, không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt là đang nhấp nháy.

- Để bên phải của ta trống để hành động nhé...

Lâm Nhất nhẹ giọng nói một câu, Lan Kỳ Nhi ừ một tiếng, liền dán mặt vào trước ngực của hắn.

Giai nhân trong ngực nhưng Lâm Nhất không còn tâm tư nghĩ linh tinh nữa. Đối mặt với Kim Ngô dáng vẻ bệ vệ hung ác, hắn giơ cánh tay phải cầm trường kiếm, vận lực rung lên, chỉ thấy kim quang lóe lên trên cánh tay, một con Xích Kim Viêm long biến ảo ra, trong nháy mắt đã lớn năm sáu trượng. Lân giáp của kim long rõ ràng, trợn mắt hung ác, đang triển khai khí thế không ngừng bay vòng quanh hai người. Thấy nhiều Kim Ngô bao vây như vậy, nó trở nên giận dữ.

Kim long thình lình nhảy vọt đến chỗ cao, ngũ trảo đạp hờ, chợt mở cái miệng rộng ra, chỉ thấy một tiếng kêu vang như truyền tới từ viễn cổ, truyền tới từ hư vô, chỉ một thoáng đã đâm rách đêm tối, chấn động thiên địa. Trên dưới thung lũng nhất thời bị một tiếng rồng ngâm mãnh liệt mà cao vút vang vọng, uy thế vô thượng, khí phách ngạo thị cửu tiêu cũng trong chớp mắt bao phủ bốn phía, làm đàn dị thú nhanh chóng vỗ cánh tỏ ra hoảng sợ, vẻ mặt sợ hãi rồi hoảng loạn lui lại.

Trong tiếng vù vù, trước người Lâm Nhất bỗng nhiên dần hiện ra một con đường. Kim Ngô cực kỳ sợ hãi, mê man, kính nể, trong ánh mắt, thú tính, thần thái của mỗi con đều giống nhau, đồng thời lui bước. Kim long trong không trung mới là chúa tể của thiên địa này, mới là sự tồn tại mà rất nhiều sinh linh sùng bái.

- Chính Dương Kim Long thủ?

Lan Kỳ Nhi đã bị dị trạng trước mắt làm khiếp sợ. Hãm thân vào tuyệt địa này, còn sống đã là hy vọng xa vời. Trong thời khắc sau cuối có người đi cùng, nàng thầm muốn cảm nhận, cũng dằn sâu tất cả trong nội tâm, vĩnh viễn không thể quên. Chỉ là, kim long trong không trung gây ra động tĩnh lớn như vậy, cảnh tượng dị thường quanh mình vẫn khiến nàng quay đầu nhìn lại.

Kim Long thủ của Chính Dương tông cũng không xa lạ gì, các đại tiên môn cũng có lúc luận bàn xác minh, công pháp thành danh của họ ai cũng biết cả. Cố nhiên, Lan Kỳ Nhi liếc mắt liền nhận ra đây là “Chính Dương Kim long thủ”, chỉ có điều “Chính Dương Kim long thủ” này vì sao lại có uy lực như thế?

Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ có thể huyễn hóa ra kim long năm trượng cũng không phải chuyện dễ. Nhưng hắn mới chỉ tân tấn Trúc Cơ, tu vi bất ổn, chỉ có thể miễn cưỡng coi như là một tu sĩ Trúc Cơ! Toàn thân Kim long còn có xích diễm lượn lờ, khí thế bất phàm, khác hẳn với “Chính Dương Kim long thủ” mình biết trước đó, càng không nói tới còn có tiếng long ngâm chấn động thiên địa kia nữa! Thần thông như vậy, sợ là tu sĩ Kim Đan của Chính Dương tông cũng khó có thể thi triển được?

Càng làm người ta kinh ngạc là xích diễm kim long này trông rất sống động, rõ ràng chính là chân long xuất thế, kinh sợ vạn thú!

Sự nghi hoặc vô tận kéo tới, Lan Kỳ Nhi thất thanh hỏi một câu, nhận được câu trả lời của Lâm Nhất:

- Ta cũng không hiểu!

Mà thôi! Cứ thỏa thích thi triển thần kỳ của ngươi đi, ta mỏi mắt mong chờ! Cười yếu ớt hiện lúm đồng tiền, Lan Kỳ Nhi lười biếng dựa trong ngực Lâm Nhất, thần thái an nhàn và thỏa mãn chưa từng có! Lúc này nàng như một nữ tử rong chơi trong bụi hoa trong núi, như một con bướm bay múa trong thiên địa, thong thả mà vui sướng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.