Bị kinh động, hai con dị thú bỗng nhiên ngẩng đầu lên, uy thế kinh người lập tức bao phủ toàn bộ huyệt động cực lớn.
Lâm Nhất trong lòng trầm xuống, đã không thể nghĩ nhiều, đột nhiên quát:
- Hai người các ngươi mau lui đi.
Vừa lên tiếng, cả người hắn đã lóe lên đuổi theo Thiên Chấn Tử.
Viêm Hâm sớm sợ tới mức mặt như màu đất, quay đầu bỏ chạy, không quên gấp giọng kêu:
- Sư muội, lời Lâm sư thúc nói phải nghe, lui đi.
Liễu Hề Hồ đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm. Hai con dị thú đó đã nhảy ra khỏi địa huyệt, đúng là nhanh như gió mạnh, một con lao về phía Thiên Chấn Tử, con còn lại thì lao về phía mình. Lời nói của sư huynh truyền tới bên tai, nàng ta giật mình, xoay người rút lui.
Thiên Chấn Tử đã xông tới chỗ đống thi hài, cúi người muốn đỡ Tử Ngọc trên mặt đất lên. Không kịp nhìn kỹ tình hình trong lòng, hắn đã đau lòng khó nhịn, phát ra tiếng “ôi' bi hiết, vừa muốn quay người chạy lại thì Giao Cự thú ừ trong địa huyệt nhảy lên đã hung hăng vồ về phía hắn.
Sinh tử trước mắt, Thiên Chấn Tử tâm thần hoảng hốt lại bất vi sở động. Hắn đã mặt đầy đau thương, hai mắt đẫm lệ, chỉ lo ôm người trong lòng, theo bản năng xoay người rời đi. Đúng vào lúc này, Giao Cự đột nhiên há to miệng, một bóng đen như tia chớp bắn ra.
- Cẩn thận.
Lâm Nhất theo sau tới trước người Thiên Chấn Tử hơn mười trượng, lại vẫn không kịp với Giao Cự đã chiếm hết địa lợi đó. Hắn hô to một tiếng, giơ tay lên vẩy ra một dòng kim quang kéo mạnh ra sau. Vì được Long Tu tiên quấn lấy, hai người nháy mắt bay về phía hắn.
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất quay người bỏ chạy, trên tay lại bỗng nhiên trầm xuống. Thiên Chấn Tử chính là bị bóng đen đó xuyên qua bụng mà cuốn về, thuận tiện kéo cả Tử Ngọc về.
Trong lúc vội vàng, Lâm Nhất bỗng nhiên quay đầu, Huyễn Đồng xích mang mãnh liệt. Giao Cự đang đuổi sát theo thân hình bị kiềm hãm, hắn vung kim kiếm trong tay liều mạng chém tới. Kiếm quang lóe lên, bóng đen đó rung rung, đột nhiên lui về trong miệng yêu thú.
Không thể trì hoãng, trên người Lâm Nhất hào quang lóe lên, đột nhiên biến mất tại chỗ. Chỉ trong nháy mắt sau, hắn đã đến chỗ rẽ của huyệt động ngoài mấy trượng, thân hình lại lóe lên rồi biến mất.
Cùng lúc đó, một con Giao Cự khác đã đuổi theo Viêm Hâm và Liễu Hề Hồ. Hai người không ngờ yêu thú đó bay nhanh như vậy, cho dù cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ cũng khó có thể theo kịp, chỉ trong nháy mắt sát khí mang theo huyết tinh đã tới phía sau.
Gió tanh ập tới, Liễu Hề Hồ tụt sau một bước tự biết khó có thể chạy thoát, vội vàng lấy ra một khối ngọc phù rồi bóp nát, cả người lập tức được bao phủ trong một tầng hào quang. Vào khoảnh khắc này, một bóng đen đánh về phía lưng nàng ta, chỉ nghe bùm một tiếng, giáp đá cứng rắn ừa hóa thành lập tức vỡ nát. Kình đạo nhanh mạnh khiến nàng ta không chịu đựng nổi, phun ra một ngụm máu, cả người bay ra ngoài.
Viêm Hâm đang chạy như điên, sư muội đột nhiên bay sượt qua người. Hắn thấy không ổn, thuận tay bóp nát ngọc phù. Lúc này, có thể giữ được một mạng chỉ có khối cấm phù của Mặc môn này thôi. Lại bùm một tiếng, hắn theo sát sau Liễu Hề Hồ.
Xong rồi! Tranh khí phách nhất thời vẫn bỏ cả mạng! Sớm biết như vậy thà bị Thiên Chấn Tử đuổi giết còn hơn!
Chắc chắn sẽ phải chết, Viêm Hâm tâm sinh ai oán. Mà người chưa rơi xuống đất, một bóng đen lại xượt qua người, hắn không có sức chống đỡ, đành phải thầm thở dài một tiếng, cắn răng nhắm hai mắt lại. Ai ngờ người hắn căng ra, chính là bay lên không, gió gào rít bên tai.
Viêm Hâm mở mắt, lại phát hiện đã đến khe núi lúc trước. Hắn và sư muội đều bị một đạo long ảnh cuốn lấy, bên kia là Thiên Chấn Tử và sư phụđang ôm chặt nhau, mà ở giữa chính là Lâm Nhất sắc mặt xanh mét đang hai tay giữ bốn người. Đây là? Hắn còn đang ngơ ngẩn thì cảnh vật bốn phía đã bỗng nhiên biến đổi.
Sau nửa canh giờ, trước một đạo sơn khẩu có hào quang hiện lên, sau đó thân ảnh Lâm Nhất hiện ra. Hắn buông tay, bốn người phân biệt thoát khỏi trói buộc. Hai người nằm yên không nhúc nhích, hai người thì chậm rãi đứng lên. Mà bản thân hắn thì sắc mặt tái nhợt, chân lảo đảo bước về phía trước, không ngờ ngã quỵ xuống đất.
Phá Không Độn thần tốc dị thường, lại cực kỳ hao tổn pháp lực! Một phen chạy gấp này thật sự là khiến Lâm Nhất mệt muốn chết!
Ở trong tiên cảnh, thần thức bị giảm phân nửa, lại đột một phát hơn hai ngàn dặm. Mà độn nhanh trong khe núi chật hẹp thế này lại không hề dễ. Dù vậy, liều mạng chạy như điên nửa canh giờ, Lâm Nhất vẫn chạy được không dưới mười mấy vạn dặm. Tuy thoát được sự đuổi giếtcủa Giao Cự, nhưng lúc này hắn cũng đã sức cùng lực kiệt.
Có điều khí lực không còn thì tìm lại được. Còn người không còn thì...
Thở dài, Lâm Nhất cởi Tử Kim Hồ Lô bên hông xuống, ngẩng đầu uống một ngụm. Cách đó không xa có người kinh hô, lập tức liền truyền đến tiếng nức nở. Người hắn run lên, chậm rãi nhắm mắt lại, giơ bầu rượu lên rót vào đầu, để mặc vị cay đó chảy vào mặt, để mặc cõi lòng lạnh lẽo.
Hai khối cấm phù Bách Lý Xuyên tặng cho đã bảo vệ được tính mạng của Viêm Hâm và Liễu Hề Hồ!
Tử Ngọc đã chết, Thiên Chấn Tử cũng đã chết! Hai người ôm chặt lấy nhau, khí hải đều bị xuyên thủng, sớm đã hồn phi thiên ngoại!
Đôi oan gia này từng vì một lần vô tình mà xa cách, mà si ra nhiều thị phi như vậy, cũng khổ sở dây dưa mấy trăm năm. Mà hiện giờ, hai người sống không thể bên nhau, nhưng chết lại ở cùng nhau, vĩnh viễn chẳng thể xa cách.
Từng nhớ khi ở trên Tây Minh hải, có người nào đó từng nói, chư vị, chuyến đi tiên cảnh này, bắt đầu từ lúc này, lên đường.
Ài! Lại không ngờ... Thiên Chấn Tử huynh trưởng lại một đường đi mãu!
Người chết là hết! Sư phụ, Chân Nguyên Tử, Nguyên Thanh. . . Còn có. . . Còn có. . . Nhiều người quen biết ai nấy lần lượt bỏ đi, mà người sống thì may mắn! Nhưng sao mà quên đi được quá khứ đây.
Cứ Như vậy một đường đi tới, phía trước càng rộng lớn, mà phía sau lại càng tịch liêu!
Vào ngày ta ngã ở ven đường, ai vì ta dừng chân, ai vì ta mà sầu não.