Vô Tiên

Chương 636: Chương 636: Vào Chính Dương tông... (1)




... ... ...

Hai trăm dặm phía đông Đan Dương trấn, có một ngọn núi cao, tên là Đan Dương sơn, chỗ này chính là sơn môn của Chính Dương tông.

Vào lúc Lâm Nhất đi tới gần núi Đan Dương, đã khôi phục tướng mạo và tu vi lúc đầu. Hắn vốn tưởng rằng sẽ thấy núi cao khí thế nguy nga và sơn môn uy nghiêm khí phái, nhưng mà mắt nhìn thấy, đều là mây mù mờ mịt, đặt mình trong đó, giống như không thấy thiên địa. Hắn không tiện tùy tiện đi về phía trước, rơi vào đường cùng, hắn lấy ra Truyền Âm Phù, theo biện pháp của Nhược Thủy dạy, hắn nói mấy câu với ngọc phù, sau khi bấm một cái thủ quyết thì giương tay ném đi. Ngọc phù kia lóe lên quang mang một cái liền bay vào trong mây mù không thấy bóng dáng.

Qua thời gian đốt một nén hương, một đạo kiếm hồng xông phá mây mù, giây lát liền đến trước người của Lâm Nhất. Một vị trung niên tráng hán đầy râu nhảy xuống phi kiếm. Tướng mạo của người nọ thô lỗ, thân thể chắc nịch, mắt hổ có thần, quả nhiên là phong phạm của giang hồ hiệp sĩ.

Nhìn người nọ, Lâm Nhất liền nghĩ đến hai người Mạnh trưởng lão và Quý Thang. Trên dáng ngoài thân thể bọn họ hơi có mấy phần tương tự, khiến cho người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm. Không dám thất lễ, hắn bước lên phía trước khom người chào nói nói:

- Xin hỏi có phải là Ngô tiền bối ở phía trước không? Tại hạ Lâm Nhất...

- Được rồi! Để ta trả Nhược Thủy món nợ nhân tình, ngươi đi theo ta!

Người này trang trọng, trong lời nói có chứa một tia không nhanh, lạnh lùng nói một câu, liền đưa tay kéo Lâm Nhất bước lên phi kiếm, bay thẳng tới chỗ sâu mây mù.

Trong lòng biết đối phương chính là Ngô Thất, Lâm Nhất vốn muốn xin chỉ giáo mấy câu, lại thấy tác phong của đối phương như thế, trong lòng không khỏi trầm xuống, liền thức thời không cần phải nhiều lời nữa.

Ngô Thất mang theo Lâm Nhất càng bay càng cao, không đầy một lát sau, liền bay vọt mấy ngàn trượng. Nhìn bên người vẫn là mây mù vùng vẫy, Lâm Nhất lòng có không hiểu, thấy được đối phương lấy ra một khối ngọc bài thuận tay ném đi, trong khoảnh khắc, trước mặt dần hiện ra một đường hành lang có mây mù che giấu.

Sau khi bay qua đường hành lang, trước mắt rộng mở trong sáng, một mảnh sơn cốc cực lớn trông không đến đầu cuối, vô số đỉnh cao chót vót, trời quang mây tạnh, muôn hình vạn trạng. Theo việc đi về trước không ngừng, trong sơn cốc kỳ hoa dị thảo khắp cả, chim quý thú lạ đi qua, còn có linh khí nồng đậm ập vào mặt, cộng thêm không trung thỉnh thoảng có người bay qua, khiến người phảng phất đưa thân vào trong tiên cảnh.

Không nghĩ tới chỗ thần kỳ như thế, Lâm Nhất không kìm nổi tấc tắc lấy làm lạ. Quả nhiên là vị trí của đại Tiên môn, tiên cảnh nhân gian mới được như thế! Đây mới là địa phương tốt tu luyện a!

- Hừ! Sau này có thời gian cho ngươi nhìn mệt mỏi.

Ngô Thất không nóng không lạnh nói một câu, khiến cho Lâm Nhất đang trù trừ mãn chí sắc mặt đỏ lên, tự biết thất thố, vội vàng thu hồi ánh mắt tò mò, đưa mắt nhìn thẳng.

Không bao lâu, hai người đến giữa một ngọn núi. Cây cối thấp thoáng, có thể thấy được đình đài lầu cát, phong cảnh lịch sự tao nhã. Ngô Thất mang theo Lâm Nhất đi thẳng tới một chỗ lầu các.

Ngô Thất tiến vào lầu các cũng không quay đầu lại.. Lâm Nhất chần chừ một lúc, cũng chỉ đành cố làm lì đưa đầu chịu trận đi vào theo.

Trong lầu các, một vị trung niên tu sĩ có chút khí thế đang ngồi phía sau một cái trường kỷ. Thấy có người vào, người này mí mắt cũng không nâng lên một chút, chỉ lo lật nhìn ngọc giản trong tay. Ngô Thất khom lưng, cúi người tiến lên chắp tay nói:

- Tham kiến Thẩm chấp sự!

- Ah! Có chuyện gì sao?

Thẩm chấp sự đặt xuống ngọc giản trong tay, mặt không thay đổi hỏi một câu.

Trên mặt của Ngô Thất lộ ra nụ cười nịnh nọt, khom người nói ra:

- Tại hạ đã từng bẩm báo qua với Các chủ, đây là ngoại môn đệ tử mới thu của Thiên Cơ các ta, đặc biệt tới báo một chút. Ha ha! Làm phiền Thẩm chấp sự!

Ông ta nói xong, ngữ khí chuyển tiếp đột ngột, lạnh giọng quát lên với Lâm Nhất sau lưng:

- Còn không bái kiến Thẩm chấp sự!

Lâm Nhất hãy còn kinh ngạc bởi tính tình của Ngô Thất, hắn một mực cẩn thận, bước lên phía trước khom người bái nói:

- Tại hạ Lâm Nhất, bái kiến Thẩm chấp sự!

Thẩm chấp sự liếc mắt lãnh đạm nhìn Lâm Nhất, hỏi:

- Mấy tuổi rồi? Đến từ phương nào?

- Tại hạ mười tám tuổi, đến từ Đại Thương!

Lâm Nhất đáp.

Người đó không tỏ rõ ý kiến ừ một tiếng, thuận tay cầm lên một khối ngọc bài, sau khi ngón tay hư điểm vài cái lên phía trên, kể cả một cái ngọc giản khác cùng ném cho Lâm Nhất, nói ra:

- Đi đi! Đây là thân phận ngọc bài của ngươi. Trong ngọc giản đều có thứ mà ngươi tu luyện phải biết. Cầm ngọc bài đi lĩnh vật phẩm tùy thân đi!

Ông ta nói xong, lại cầm lên một cái ngọc giản, không để ý tới hai người trước mắt nữa, một mình nhắm mắt rơi vào trầm tư.

- Ha ha! Đa tạ Thẩm chấp sự, tại hạ cáo lui!

Trên mặt của Ngô Thất cũng không có ý nổi giận, ngược lại cười theo, khom người lui đi. Chỉ có điều vào lúc hắn đi tới bên cạnh Lâm Nhất, ánh mắt đột nhiên trở nên lăng lệ, tỏ ý đối phương theo hắn ra ngoài.

Sau khi hai người đi ra khỏi lầu các, Lâm Nhất bị tính tình khác thường của Ngô Thất làm cho có chút không biết làm sao, vào lúc vừa muốn lên tiếng hỏi thăm, đối phương lại sắc mặt trầm xuống, sau khi quan sát bốn phía một cái, mới lạnh giọng nói ra:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.