Vô Tiên

Chương 1898: Chương 1898: Vật gia truyền (1)




Trong đình cỏ có một nữ tử áo trắng đang một mình tĩnh tọa.

Sương mù xung quanh chậm rãi phai đi, có trúc xanh chập chờn, còn có tiếng mưa rơi tí tách...

Tính toán sau trăm tuổi, phong cảnh xung quanh Thính Vũ Tiểu Trúc này vẫn giống như ngày xưa, lại ít đi sự yên tĩnh cùng ấm áp lúc trước, có thêm vài phần ồn ào náo động không hiểu nổi!

Nơi này còn là nhà của mình sao?

Nữ tử quay đầu lại nhìn về phía hai gian nhà tranh, vẻ mặt hồi tưởng! Chẳng bao lâu, nàng vung tay áo một cái, bức tranh cuộn trên đỉnh đầu chậm rãi hạ xuống. Nàng cầm ở trên tay ngắm nhìn một lát, không khỏi khe khẽ thở dài! Người trong bức tranh xinh đẹp thanh lệ trông rất sống động. Thần thái phong vận siêu nhiên thoát tục làm người khác có ý nghĩ xa nghĩ! Một con chồn bạc rất là đáng yêu...

Còn nhớ rõ lúc mình rất nhỏ, không hiểu sao lại thấy thân thiết với bức tranh này! Sau này dần dần lớn lên, mới phát hiện ra gương mặt của mình càng lúc càng giống với nữ tử trong bức tranh. Lúc đó mình từng tò mò nhưng không người nào tới giải thích. Tuy nhiên, bức tranh cuộn chỉ là vật gia truyền. Tên Vũ Tử là vì Vũ Trúc mà đến...

Nữ tử này chính là nghĩa nữ của gia chủ La gia, Vũ Tử! Vì nàng xinh đẹp như tiên, tu vi Thông Huyền nên được đồng đạo tôn trọng gọi là Vũ tiên tử!

Vũ Tử nhìn tranh cuộn trong tay, dường như suy nghĩ tới điều gì. Không bao lâu, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại...

Một bóng dáng màu trắng từ không trung hạ xuống, tường tre thấp lại bị một cấm pháp vô hình ngăn cản, khó có thể tới gần nửa bước. Hắn từ xa nghiêng đầu nhìn người trong đình cỏ, mang theo vài phần lúng túng chắp tay nói:

- Vũ tiên tử! Tại hạ chờ hơn mười năm, chỉ vì muốn gặp mặt ngài một lần, nói lời tạm biệt...

Vẻ mặt Vũ Tử điềm tĩnh, khẽ nói:

- Sao Lôi đạo hữu lại nói ra lời này? Chúng ta chẳng qua chỉ có chút xã giao sơ sài, trước đây mới gặp qua một lần...

Tranh cuộn trong tay nàng không gió bay lên, chậm rãi bắt đầu mở ra và treo ở trong đình cỏ. Vừa là vật gia truyền, lại kèm theo Thính Vũ Tiểu Trúc!

Người tới chính là Lôi Thiên của Lôi gia! Trước đây nghe nói Vũ tiên tử đang ở La gia trang, thiếu chủ Lôi gia này vội vàng hào hứng đi vào gặp. Sau khi đối phương tùy ý hàn huyên liền quay về thẳng Thính Vũ Tiểu Trúc. Hắn không cam lòng, một đường đi theo đến đây, lại vừa vặn bắt gặp lân phong cảnh tuyệt vời trong động phủ ở ngọn núi gần đó. Tiên tử nổi giận liền tìm tới trưởng lão quản sự. Trong ngày, các đệ tử trong phạm vi bị đuổi sạch, hắn vì tránh nghi ngờ cũng chỉ đành tạm thời rời đi, nhưng sau khi nhẫn nhịn hai ngày đã chạy trở lại.

- Ha ha! Như vậy sao, quả thật là tình cảm không thể kìm nén!

Lôi Thiên giả vờ hào hiệp cười, lại có chút ít thành khẩn nói:

- Mấy trăm năm trước, ta từng có duyên gặp mặt tiên tử một lần. Khi đó ngài chỉ mới là một tu sĩ Trúc Cơ, đã làm cho tại hạ kinh sợ tới ngây người! Cho đến ngày nay, Lôi mỗ vẫn nhớ mãi không quên...

Vũ Tử không thích bị người khen ngợi, đặc biệt là không thích nhìn một nam tử đứng ở trước cửa khoe khoang miệng lưỡi. Nàng giơ tay lên đánh ra một pháp quyết, nói:

- Đừng có nói linh tinh! Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa! Sau nửa canh giờ, mong rằng ngươi hãy tự mình rời đi...

Tiên tử thật ra là một người dễ nói chuyện! Lôi Thiên có chút bất ngờ, không dám chậm trễ, vội nói:

- Tuân mệnh...

Ngay lập tức, trong phạm vi mấy trăm trượng trên khe núi hiện lên một ánh sáng yếu ớt, cấm pháp xung quanh đều biến mất, chỉ có Thính Vũ Tiểu Trúc bao phủ ở trong sương mù và mưa bụi.

Trong lòng Lôi Thiên rung lên, nhấc chân đi qua cửa nhỏ trên rào tre. hắn mới đi được hai bước đã nhịn không được thoáng thất thần. Trong đình cỏ đầy mưa gió phía trước cách đó không xa, tiên tử áo trắng giống như một bức tựng chạm ngọc ngồi im bất động. Gương mặt tinh tế này cùng thần vận thản nhiên có vẻ đẹp như đóa lan trong khe núi, thần thánh như đóa sen xanh nổi trên mặt nước...

Một người đã từng là tiểu bối, không ngờ sau mấy trăm năm trở thành tiên tử có danh tiếng chấn động ngoài giới! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, người ta khó có thể tin tưởng! Tuy nhiên nàng là đệ tử của Cửu Mục Thánh Nữ, sao có thể suy nghĩ theo lẽ thường được!

...

Trong một sơn cốc yên tĩnh, Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng đứng ngây người nhìn về phía một chỗ vách đá dựng đứng. Phía sau cách hắn không xa, Tiếu Quyền Tử đang cẩn thận nói gì đó.

Trưởng lão của La gia truyền lệnh xuống, trước khi Vũ tiên tử rời đi, không cho đệ tử tùy ý lui tới Thính Vũ Tiểu Trúc trong phạm vi ngàn dặm. Người nào dám trái lệnh, nghiêm trị không tha! Nơi Tiếu Quyền Tử canh giữ cũng theo đó mà thay đổi. Hắn phải tuần tra khắp nơi trong phạm vi ngàn dặm, để tránh có người không tuân theo mệnh lệnh!

Lâm Nhất để ý không phải là những điều này, mà là muốn biết khi nào Vũ tiên tử sẽ rời đi.

Tiếu Quyền Tử hoàn toàn không biết gì về điều này. Tuy nhiên, hắn nghe được từ trong miệng các đệ tử La gia một vài tin đồn. Có người nói, hai tháng sau, có Tiền bối La gia khai đàn luận pháp ở Ngọc Sơn Vân Nhai, tiên tử có lẽ sẽ hiện thân...

Vẻ mặt Lâm Nhất thâm trầm một lúc lâu vẫn không nói gì. Khi Tiếu Quyền Tử lo sợ bất an, hắn đột nhiên đột ngột từ mặt đất lao lên qua vách núi dựng đứng, bay về phía xa.

Tiếu Quyền Tử đứng tại chỗ, một mình không ngừng oán thầm. Thu được Mộ Vân cô nương thu vào tay đã coi như ngươi có bản lĩnh! Không chỉ mới vậy, còn chạy đến trước mặt tiên tử đi chuyện trăng hoa này. Chà chà! Can đảm, khí phách này, không phục cũng không được...

...

Cách đình cỏ một trượng, Lôi Thiên ngồi trên chiếu. Đối mặt với Vũ tiên tử trầm tĩnh giống như nước, vị Lôi thiếu chủ này nhìn xa trông rộng hơn người lại có thể nói là giỏi tranh luận lại nhất thời có chút luống cuống. E sợ cho bỏ lỡ cơ duyên tốt nên đơn giản kiên trì nói:

- Tại hạ ngưỡng mộ tiên tử đã lâu, cũng không dám có suy nghĩ không an phận! ta chờ hơn mười năm, chỉ có bức tranh của tiên tử mới có thể giải bớt nỗi khổ bị giày vò, chẳng biết có thể ban thưởng...

- Người trong bức tranh cũng không phải là ta!

Vũ tiên tử khẽ lắc đầu.

Lôi Thiên cách đình cỏ một đoạn bậc thang đá, dưới thân cũng thấp hơn một đoạn, vừa lúc có thể ngước mắt nhìn lên bức tranh cuộn. Vẻ mặt hắn hơi ngạc, giơ tay chỉ và hỏi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.