Vô Tiên

Chương 1427: Chương 1427: Vi lan sơ ảnh (2)




Lâm Nhất uống ngụm rượu, mặt mày đăm chiêu. Hắn nghĩ đến khối ngọc phù trên người, còn cả ngọc giản của La Thu Nương.

Văn Bạch Tử mất công như vậy, là muốn có Kim Long kiếm và ngọc phù trên người mình. Chỗ bất phàm của Kim Long kiếm thì không phải nói nhiều, mà ngọc phù rốt cuộc có tác dụng gì? Dựa vào nó thì có thể tìm tới tiên vực chăng.

Ngoài ra còn có ước định với Xuất Vân Tử. Hắn nhìn thì thần bí, nhưng lại có chút hoang đường, mà trước mắt xem ra, có lẽ chưa chắc đã đơn giản!

Xuất Vân Tử muốn Lâm Nhất âm thầm điều tra tung tích của tiên vực, lý do duy nhất chính là không muốn vì vậy mà kinh động tới các đại tiên môn Cửu Châu! Mà bất kể chuyện có thành hay không, đối phương đều tặng lệnh bài trưởng lão và Phá Không Độn, khiến người ta không thể cự tuyệt.

Mà người giữ lệnh bài Thái thượng trưởng lão chẳng phải chính là tồn tại cùng cấp sao? Sự ưu ái này của Xuất Vân Tử thật sự khiến cho người ta sợ hãi! Hắn biết rõ Văn Bạch Tử sẽ không bỏ qua cho mình mà lại vẫn coi mình là người ky cóp cho cọp nó ăn.

Còn có ngọc giản của La Thu Nương, trong đó là một dư đồ xa lạ, còn có một đoạn lời nói khó bề tưởng tượng.

- Sư phụ!

Chắc là do ngồi lâu nên buồn, còn là đặt mình trong hiểm địa nên trong lòng không yên, Liễu Hề Hồ ngươi với sư phụ.

Tử Ngọc giương mắt nhìn, Lâm Nhất vẫn cúi đầu trầm tư. Nàng ta quan sang đệ tử bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:

- Chuyện gì?

Liễu Hề Hồ hơi do dự, nói:

- Sư phụ từng nghiêm lệnh với môn hạ đệ tử không được đối địch với Thiên Chấn môn, thế nhưng đối phương luôn tìm cơ hội khiêu khích, cho nên mới có chuyện sư huynh ta tới cửa giết người.

Nàng ta lặng lẽ quan sát sắc mặt của sư phụ, lại nói tiếp:

- Chúng ta đều biết sư phụ và môn chủ Thiên Chấn Tử có tình cố tri, lại không nghĩ tới điều này, cho nên mới khiến cho đệ tử hai nhà sinh ra hiềm khích.

Nhìn đệ tử vẻ mặt lúng túng nói năng ấp úng, Tử Ngọc trầm ngâm một thoáng rồi nói:

- Lâm đạo hữu không phải người ngoài! Hề Hồ, ngươi có gì cứ nói thẳng ra đi!

Mặt Liễu Hề Hồ hơi đỏ lên, nói:

- Môn chủ Thiên Chấn Tử có chút kiêng kị mà lại không thiếu khiêm cung với sư phụ. Có thể thấy được hai tiên môn không phải không có uyên nguyên! Nếu đệ tử hai nhà biết được tình hình cụ thể, chắc chắn sẽ vì thế mà bỏ đi thù hận.

Nàng ta lại lộ vẻ rối ren cúi đầu xuống, thầm thở dài.

Nữ tử này kính sợ trước sự uy nghiêm của Tử Ngọc, trước giờ đều ngoan ngoãn ít nói. Mà vì Liễu gia dẫn tới ân oán giữa hai tiên môn, khiến nàng ta trong lòng tích tụ khó tiêu. Sư phụ rõ ràng có giao hảo với Thiên Chấn Tử, mà giữa môn hạ đệ tử lại thế như nước lửa. Cứ tiếp tục thế này, khó tránh khỏi sẽ sinh ra phân tranh không cần thiết. Lúc này nơi này, nếu có thể mượn cơ hội để nói ra phiền muộn, cũng xem như giải quyết xong được một tâm sự.

Tử Ngọc lại không ngờ đệ tử sẽ nói ra những lời này, hơi ngạc nhiên. Sau đó, nàng ta giơ tay vén tóc mai, mượn cơ hội để giấu đi vẻ xấu hổ trên mặt. Ánh mắt liếc sang, chỉ thấy Lâm Nhất đang dựa vào vách đá, một tay cầm hồ lô rượu, một tay chống má, giống như thần du thiên ngoại; đệ tử thì vẫn cúi đầu lộ ra vẻ bất an.

Im lặng một lúc, Tử Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Hề Hồ dụng tâm đến khổ, vi sư há có thể không biết! Cũng được.

Nàng ta giống như có quyết định, nói tiếp:

- Ngươi và ta bị nhốt thế này, không biết khi nào mới có thể thoát thân, vi sư sẽ phân trần một hai, cũng là suy nghĩ cho đệ tử hai nhà.

Tử Ngọc nói nàng ta và Thiên Chấn Tử là xuất phát từ cùng một môn phái.

Đó là một tiểu tiên môn của Hạ Châu, tên là Đỉnh Nguyên môn, đệ tử trong đó đều đến từ các gia tộc. Sau khi Tử Ngọc trúc cơ, do trong tộc trong tộc dẫn tiến liền bái vào tiên môn này.

Thiên Chấn Tử chính là một tán tu, lại bởi vì tính tình khéo léo giỏi luồn cúi, cũng trở thành đệ tử của tiên môn này. Hắn lúc còn trẻ không phải trông như hiện giờ, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, lại thêm thiên tư thông minh, rất dễ bộc lộ tài năng trong hàng đệ tử cùng thế hệ. Sau này, hắn được một tiền bối Kim Đan hậu kỳ thu làm đệ tử thân truyền, cũng trở thành sư đệ của Tử Ngọc.

Sau khi bái vào sư môn, sư tỷ và sư đệ không tránh được phải quen biết một phen. Tử Ngọc xinh đẹp đoan trang được Thiên Chấn Tử coi là người trời, rất có ý trách gặp nhau quá muộn. Mà đối phương lại ghét bỏ sư đệ này xuất thân tán tu, bản tính bất lương, phẩm hạnh không hợp, lại hờ hững với hắn.

Thứ không có được mới là tốt nhất! Sư tỷ lạnh lùng cao quý khiến sư đệ thầm ái mộ không thôi!

Sau khi Thiên Chấn Tử biết nguyên do Tử Ngọc xem thường mình, từng thẹn quá hóa giận, cũng từng thương tâm, lại vẫn si mê không thay đổi. Hắn dứt khoát dồn tất cả sức mạnh vào tu luyện, cũng vẫn không được kết quả gì.

Năm đó gia tộc Tử Ngọc sinh ra biến cố. Bị liên lụy, nàng ta đau khổ vô cùng. Nhân cơ hội này, sư đệ sử ra tất cả chiêu thức để lấy lòng sư tỷ. Sau năm lần bảy lượt, liền có người nảy sinh tình cảm.

Chỉ có điều chuyện tốt không kéo dài được lâu! Lúc Thiên Chấn Tử bế quan kết đan, sư môn của hắn xảy ra tranh chấp với tiên môn khác, dẫn tới cao thủ tới cửa trả thù.

Đỉnh Nguyên môn chỉ là một tiểu tiên môn mà thôi, không chịu nổi quá nhiều sóng gió!

Bên trong trận loạn chiến đó, trưởng bối Đỉnh Nguyên môn bị giết, đệ tử cũng chết vô số. Mà Tử Ngọc trong lòng có vướng mắc, vẫn vội vàng tìm tới chỗ Thiên Chấn Tử đang bế quan, nhưng lại người đi động trống rồi. Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là vị sư đệ kia đã chạy trốn một mình.

Lâu ngày mới thấy lòng người, nguy nan mới lộ chân tình! Vị sư đệ khiến mình động lòng chính là loại người bạc tình bạc nghĩa!

Dưới cơn bi phẫn, Tử Ngọc thề sẽ nhất đao lưỡng đoạn với Thiên Chấn Tử, kết thúc hết mọi chuyện. Khi trong lòng đang muốn chết, nguy tình nghịch chuyển. Có cao nhân của Thần Châu môn đi qua Đỉnh Nguyên môn xuất thủ đánh lui cường địch, cứ được những đệ tử đáng thương này, cũng nhận về môn an trí.

Nản lòng thoái chí, Tử Ngọc tính tình tự phụ không bái nhập Thần Châu môn mà quay về cố thổ, bế quan khổ tu. Sau khi kết anh, nàng ta liền tìm tới Ngọc Sơn đảo hẻo lánh khai tông lập phái, sáng lập Hư Đỉnh môn của riêng mình.

Có thú tiêu dao, có vui núi rừng. Tử Ngọc giữ Hư Đỉnh môn an ổn qua ngày. Ai ngờ sau hai trăm năm, oan gia kia lại xuất hiện, cũng tìm tới cửa.

Cố sự bất kham! Tử Ngọc không để ý tới Thiên Chấn Tử! Mà đối phương lại mang theo mặt già đã biến dạng bám lấy không buông, cũng nói ra sự bất đắc dĩ năm đó.

Trên nước lặng còn có bóng sóng, huống chi là nữ tử Tử Ngọc này! Mà sự phản bộ khi đối mặt với sinh chết, tuyệt đối không thể khoan thứ! Không chịu được sự dây dưa của Thiên Chấn Tử, nàng ta liền trở mặt. Nếu châm chọc khiêu khích đã vô dụng, vậy thì trực tiếp đấu võ đi!

Thiên Chấn Tử tự biết đuối lý, nào dám động thủ với Tử Ngọc, đành phải bỏ chạy! Mà hắn không muốn cứ vậy bỏ qua, thế là ở trên Ngọc Sơn đảo tự lập Thiên Chấn môn, tỏ ý bầu bạn cạnh nhau. Bất đắc dĩ là môn hạ đệ tử của hắn đều là tán tu, ít được quản giáo, khó tránh khỏi gây ra thị phi, thế là liền dẫn tới đủ chuyện về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.