Hắn trước giờ luôn coi mìn là cao nhất, dùng sở trường cấm pháp, tu vi và kiến thức vang danh trong tán tu. Nhưng hắn vừa rồi lời nói vội vàng, thần sắc hốt hoảng, sớm đã không còn vẻ khoe khoang ngày xưa.
Có lẽ là thấy Cư Bình Tử lộ vẻ bất thường, La Thu Nương trở nên lo lắng. Mắt nàng ta lóe sáng, thong dong điềm tĩnh lên tiếng phụ họa:
- Đúng vậy! Trong mười năm tiên cảnh mở ra, luôn có người xâm nhập nơi này rồi gặp nạn bỏ mình, xin Lâm đạo hữu ăn nói cẩn thận!
Lâm Nhất bĩu môi không cho là đúng, ánh mắt chiếu lên người La Thu Nương. Thầm nghĩ, kỹ xảo vu oan giá họa ta thấy nhiều rồi, chỉ khinh thường không thèm làm thôi! Mà nếu các ngươi không biết tốt xấu, vậy chớ trách ta trở mặt vô tình.
- Những lời này của La đạo hữu hay là giữ lại phân trần với người khác đi! Các đại tiên môn không thiếu cao nhân thông hiểu lí lẽ! Ha ha.
Lên tiếng trào phúng, Lâm Nhất nói:
- Nếu không muốn triệt hồi trận pháp, ta sẽ phụng bồi tới cùng! Trước lúc tiên cảnh đóng lại, không cho phép có ai lâm trận bỏ chạy! Mười năm, nhoáng cái là qua thôi.
Vừa dứt lời, hắn liền không để ý tới khác nhau thần sắc khác nhau, rất thoải mái mà xoay người sang chỗ khác. Lập tức có mây mù lan ra, trong phúc chốc che khuất chân núi này.
- Lâm sư đệ.
- Lâm đạo hữu.
Đám người Thiên Chấn Tử ra đón, Lâm Nhất khoát tay nói:
- Ta mở ngăn cách trận pháp rồi, để mọi người an tọa nghỉ tạm.
Mấy người gật đầu đồng ý, hắn bấm thủ quyết, tách ra mấy nơi không nối nhau. Trận pháp chỉ hơn mười trượng, sau khi thi phép, chung quanh lập tức trở nên rộng lớn hơn.
Đặt mình trong sơn cốc, ít nhiều có vài phần tu vi trong người, có thể thổ nạp điều tức. Mà nơi này tuy là ảo cảnh, nhưng lại không biến đổi nhiều. Thấy thế, đám người Thiên Chấn Tử thầm gật đầu, hành động này rất chu toàn!
- Trận pháp có ta yểm hộ, tạm thời không nguy hiểm! Các ngươi cứ tự nhiên.
Lâm Nhất nói với mấy người.
Thầy trò Tử Ngọc lần lượt tìm chỗ ngồi xuống, cũng đều bày ra cấm chế biến mất thân ảnh. Thiên Chấn Tử thì đứng yên không nhúc nhích, thần sắc do dự.
Đám người Cư Bình Tử là vì Giao động mà đến, dưới lòng đất là tình hình như thế nào, giao thú có là bộ dáng gì? Lúc trước, toàn bộ sơn động đều rung chuyển, nhất định là Lâm sư đệ đại triển thần uy, giết thú cứu mỹ nhân. Bách An môn Chức Nương này nhìn thì yếu đuối, nhưng tu vi thật sự cũng không thấp, hơn nữa vô cùng xinh đẹp. Mười bảy người đã chết, nàng ta vì sao còn sống? Nếu Hoa Trần Tử ở đây, nữ tử quỷ quái tinh linh đó có ghen không? Nếu thật sự như vậy thì rất thú vị!
Rất nhiều điều không hiểu khiến Thiên Chấn Tử trong lòng ngứa ngáy, muốn hỏi vài câu, nhưng lại trù trừ không dám mở miệng. Lâm sư đệ tính tình như xưa, nhưng trong thần thái thoải mái mà tùy ý đó lại càng lộ vẻ bí hiểm, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có phong phạm cao thủ!
Nghĩ nghĩ, Thiên Chấn Tử vẫn cố nén tò mò trong lòng. Hắn không quên nói với Chức Nương:
- Muội tử! Có sư đệ ta ở đây, không phải lo lắng gì cả! Cứ an tâm đi.
Hắn quay đầu cười ha ha với Lâm Nhất rồi biến mất trong trận pháp.
Lâm Nhất thì ngồi xuống tại chỗ, thấy Chức Nương đó vẫn chưa đi, ánh mắt lấp lánh, muốn nói lại thôi. Hắn có chút không hiểu, hỏi:
- Ngươi đã suy nhược lắm rồi, sao không đi chữa thương đi.
Sắc mặt Chức Nương hơn đỏ lên, cúi đầu hạ người, khẽ ừ một tiếng rồi áy náy nói:
- Chức Nương có chỗ nào mạo muộ xin Lâm đạo hữu bỏ quá cho.
Lâm Nhất giật mình, lập tức nhớ tới lần gặp gỡ bất ngờ ở thành nhỏ đó. Hắn mỉm cười nói:
- Chút việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến! Đợi ngươi thương thế khỏi hẳn rồi nói chuyện cũng không muộn.
- Ta đã sớm biết được lai lịch của ngươi, hối hận vì đã chuyển cáo cho Đạo Tề môn...
Chức Nương thầm thở dài, nói tiếp:
- May mà chưa tạo thành tai họa! Mà Lâm đạo hữu lòng dạ rộng rãi, thật sự khiến người ta kính nể!
Nàng ta khẽ gật đầu thăm hỏi, ngước mắt lên rồi vội vàng rời đi. Váy dài quét đất lập tức tiến vào trong mây mù, giống như như có bóng trăng lay động.
Thân ảnh thướt tha đó biến mất, nụ cười của Lâm Nhất thì cứng đờ, ngạc nhiên thất thần.