Thiên Chấn Tử ngây ra một lúc, mắt chớp chớp. Lúc sau, hắn đứng thẳng lên, thở hắt ra mấy hơi, sau đó thở dài:
- Đạo Tề môn, Chân Võ môn đều là đại tiên môn của Cửu Châu minh, không ai dám đắc tội! Mà Thần Châu môn lại sao không phải như vậy...
Nói tới một nửa, Thiên Chấn Tử phát ra một tiếng cười lạnh giống như hận đời, sau đó vung tay lên, xoay người bước đi. Đến lúc này, ai cũng nhìn ra được Bách Lý Xuyên đang cố kỵ gì. Cứu đệ tử người ta thì sao? Ân tình đạo nghĩa là cái rắm! Cái ban cho chính là nhân tình, khoanh tay đứng nhìn chính là bổn phận của người trong tiên đạo. Ai bảo ngươi nhất danh bất văn! Ai bảo ngươi không phân nặng nhẹ!
Lúc này, Bách Lý Xuyên đột nhiên hỏi:
- Lâm Nhất có quan hệ thế nào với Thần Châu môn?
Thiên Chấn Tử dừng chân, khóe mắt run run, nhưng vẫn không quay đầu lại cứ tiến về phía trước. Sắc mặt hắn khó coi, cũng không nhìn về phía thầy trò Tử Ngọc mà lớn tiếng hô:
- Ngươi và ta trốn xa một chút, để tránh rước họa vào thân! Đáng thương cho sư đệ của ta bị người ta ám toán sinh tử chưa rõ, trước mắt cho dù là trận pháp cũng khó bảo toàn, đúng là người tốt không được báo đáp!
Bách Lý Xuyên bất động thanh sắc, vuốt râu trầm ngâm. Minh Tâm lại lộ vẻ tức giận, quát lên:
- Càn rỡ!
Thầy trò Tử Ngọc không dám tranh biện, vội vàng rời xa trận pháp. Lúc trước đã có một nhóm cừu gia rồi, hiện tại còn đắc tội với vị tiền bối của Bách An môn đó, vậy có khác gì muốn chết. Mà Thiên Chấn Tử lại dừng chân rồi xoay người, trợn mắt hét lên:
- Lâm Nhất có giao tình với tiền bối Văn Huyền Tử của Thần Châu, ta không phải là hư ngôn! Sao? Minh Tâm đạo hữu cho rằng Hạ Châu ta dễ bắt nạt à?
Minh Tâm nhất thời nghẹn lời, quay đầu lại nhìn sư phụ. Bách Lý Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Toàn là nói bậy! Đệ tử của một tiểu tiên môn, làm sao lại có giao tình với Văn Huyền Tử.
Thiên Chấn Tử không khỏi khó chịu nói:
- Hừ! Sư đệ ta ở trong vòng vây, lấy một địch mười, giết liền mấy người, khiến Cổ Tác bị thương nặng, một quyền đả thương Canh Ngọ. Nhìn khắp Cửu Châu rộng lớn, ai có bản sự này? Văn Huyền Tử tiền bối mắt tinh thấy anh tài, coi như là giai thoại. Mà nếu tiền bối khinh thường Thần Châu môn, thấy chết mà không cứu được cũng là bình thường.
- Ngươi...
Sắc mặt Bách Lý Xuyên cuối cùng cũng trầm xuống. Một tiểu bối chỉ biết vâng dạ, nháy mắt đã biến thành diện mạo gian xảo, còn lên tiếng áp chế, quả thật là to gan! Có điều, nếu Lâm Nhất đúng như những gì đã nói.
Bùm.
Đúng vào lúc này, một tiếng vang truyền đến, Bách Lý Xuyên quay đầu. Không đợi mọi người ở xung quanh nhận ra, Thiên Chấn Tử đã hô lên thất thanh.
- Lâm sư đệ...
Chỉ thấy trên thung lũng xa bốn, năm trăm trượng, tảng đá lớn vẫn nằm yên ở đó đột nhiên bắn lên cao hơn trượng, lại phát nổ rồi rơi xuống đất.
Dị biến xảy ra, kinh động tới mọi người trong sơn cốc. Đám người Canh Ngọ đã nhảy dựng lên, ai nấy đều ngạc nhiên. Hỏa Thanh Tử vội vàng bấm thủ quyết dẫn động trận pháp, vây khốn chung quanh tảng đá. Mà Cổ Tác ở trên ngọn núi xa xa cũng từ trong tĩnh tọa mở mắt ra.
Tảng đá lớn lẳng lặng nằm đó, giống như là chưa từng phát sinh gì cả. Hơn hai mươi người vây xung quanh không hiểu ra sao, ngơ ngác nhìn nhau.
Canh Ngọ nhìn chằm chằm tảng đá trong trận pháp, trong lòng lo sợ bất an. Dưới năm đạo cấm phù, nửa canh giờ trôi qua, tiểu tử đó không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng rồi chứ? Sao vẫn có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy? Hắn không khỏi hỏi Hỏa Thanh Tử đứng cách đó không xa:
- Đạo hữu, chẳng lẽ cấm phù đó không có tác dụng?
Chỉ có thật sự giao thủ mới có thể cảm nhận được sự cường đại của đối phương. Cho nên, Canh Ngọ đã mất đi vẻ kiêu ngạo, mà trở nên hết sức thận trọng. Hỏa Thanh Tử cười quyến rũ với hắn, tiến lại gần mấy bước, nói:
- Ngoan cố chống cự thôi, người ta trước lúc chết ai chẳng cố vùng vẫy một phen!
Nghe vậy, Canh Ngọ cũng hơi an tâm.
Hỏa Thanh Tử vươn tay chỉ vào trận pháp và tu sĩ xung quanh, thoải mái nói:
- Cho dù có xảy ra bất ngờ, đạo huynh cũng không cần phải lo! Ai phá được trận pháp này chứ? Ai có thể chịu được chúng ta liên thủ ra tay.
Mà ngón tay nàng ta còn chưa hạ xuống thì đột nhiên có quang mang chói mắt hiện lên, tiếp theo chính là một tiếng nổ tê tâm liệt phế.
Ầm!
Khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, tảng đá đó nổ tung, một búa đen xì dài mấy trượng phá không mà ra, ngay sau đó lại rắc một tiếng, trận pháp lập tức sụp đổ.
Vào một giây này, khí thế như bão táp đột nhiên bùng nổ, dùng tế càn quét vạn vật ùa ra tám hướng. Tu sĩ xung quanh không đứng vững, ai nấy đều sợ hãi, vội vàng lui về phía sau. Mà cái búa to đó lại lấp lánh hắc mang, mang theo sát khí thô bạo ầm ầm đánh xuống Canh Ngọ và Hỏa Thanh Tử.
Hỏa Thanh Tử hoa dung thất sắc, vừa muốn thi triển pháp thì liền bị búa lớn nghiền thành thịt băm; đáng thương cho nữ tử tâm cơ thâm trầm này, kết quả là vẫn mất đi tính mạng! Canh Ngọ luôn cẩn thận, thấy tình hình không ổn quay đầu bỏ chạy ngay, nhưng lại lập tức bị đạo bão táp màu đen đó cắn nuốt.
- Ầm!
Lại một tiếng nổ vang lên, búa lớn chém liền qua người, thế đi dần hết. Trên thung lũng lập tức có thêm một lỗ thủng cực lớn dài mấy trăm trượng, rộng hơn mười trượng, tiếng gió mạnh mẽ lại gào thét một lúc lâu vẫn chưa dừng.
Những tu sĩ may mắn trốn ra xa lúc này mới chậm rãi dừng chân quay đầu lại nhìn xung quanh, ai nấy kinh hồn bất định; Trên núi, Cổ Tác giật mình thất thần; Trên sườn núi, người của Bách An môn cũng ngạc nhiên không thôi, cho dù là Bách Lý Xuyên vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng; mà Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc thì mặt mày vui mừng.
Chỗ tảng đá lớn là một đống hỗn độn. Lâm Nhất lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt yêu dị.