Vốn chỉ coi Lâm Nhất là một tiểu bối tầm thường, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy sự cường hãn và kiêu ngạo của người thanh niên này, Bách Lý Xuyên không khỏi kinh ngạc! Vì thế, lão lại nghĩ tới những lời lúc trước Thiên Chấn Tử nói, cho nên mới trước khi đi thì hỏi thêm một câu.
Một người trẻ tuổi tướng mạo xấu xí, dùng thần thông phá vỡ cấm phù năm tầng rồi thừa cơ giết cao thủ Nguyên Anh, cái này đủ để kinh thế hãi tục rồi! Nhìn khắp tiên môn Cửu Châu, tiểu bối có bản sự như vậy thật đúng là chưa từng nghe thấy. Mà Bách Lý Xuyên am hiểu luyện khí, không thích giết chóc máu tanh, đối với điều này cũng chỉ hơi kinh ngạc chứ không để tâm. Trong mắt lão, cảnh giới tu vi mới là căn bản của đại đạo.
Ngoài ra, người thanh niên này lại cứu đệ tử của mình, đúng lúc ban thưởng một phen, có thể là là một chuyện nối một chuyện! Người tu đạo, tâm như chỉ thủy giám thường minh, phàm trần bất nhiễu cảnh tự thành! Mà nếu chỉ đường dẫn lối cho hắn, coi như là ơn dẫn dắt của trưởng giả. Nếu lời nói của Thiên Chấn Tử kia là thật, mình có phần thiện ý này ở trước, sau này gặp Văn Huyền Tử của Thần Châu cũng xem như cũng tiện ăn nói.
Nhưng sau khi nói hai ba câu, Bách Lý Xuyên giờ mới phát giác mình vẫn xem nhẹ Lâm Nhấtnày. Đối phương tướng mạo trẻ tuổi, khí độ lại khác hẳn người thường, nhưng tu vi và kiến thức lại đều không tầm thường. Hơn nữa trong giọng nói dấu diếm vẻ sắc bén, cơ trí quỷ biện, lờ mờ có phong phạm cao nhân, khiến lão không thể chỉ điểm.
Một người trẻ tuổi như vậy sao có thể đến từ một tiểu tiên môn? Có điều, những gì đối phương đáp khiến Bách Lý Xuyên không biết nói sao.
Lâm Nhất nghiêm mặt nói: “Già trẻ tôn ti khác biệt, sao dám vọng bàn giao tình? Lâm Nhất ta há lại là loại người không thức thời.
...
Bách Lý Xuyên một mình tìm một chỗ nhắm mắt suy nghĩ, đám người Minh Tâm thì ở trên sườn núi nghỉ tạm.
Lâm Nhất chờ cầm lại vân bào của mình, cũng muốn đợi ở đây thêm mấy ngày. Chỉ hắn lại tung ra kỳ trận, bao bọc một nhóm năm người bọn mình lại.
Trận pháp vừa bày ra không lớn, chỉ hơn mười trượng mà thôi, nhưng đảm bảo cho năm người được an toàn!
Hành động này của Lâm Nhất rất không tị hiểm, rõ ràng là có lòng đề phòng với đám người Bách An môn. Mà đối phương lại thấy nhưng không thể trách. Hai bên mạnh yếu khác nhau, đề phòng như vậy cũng là trong lẽ thường.
Sau khi đóng trận pháp, Lâm Nhất lại dặn dò bốn người bọn Thiên Chấn Tử. Bị dày vò hơn nửa ngày, mấy người đều tâm thần mỏi mệt, trước mắt chính là lúc nghỉ ngơi, vừa hay mượn cơ hội thổ nạp điều tức một phen.
Thấy bốn phíakhông có gì dị thường, Lâm Nhất lúc này mới tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống. Sau đó, hắn không nhịn được liền thở dài, trên khuôn mặt cương nghị tự nhiên bỗng nhiên lộ ra vẻ ủ rũ.
Nửa tháng nháy mắt là qua, Lâm Nhất từ tr tĩnh tọa tỉnh lại, trong mắt lóe tinh quang. Trong trận pháp, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc đang nhân thời cơ tu luyện; Ở ngoài trận pháp, Chức Nương chưa xuất quan, nhóm Minh Tâm phân tán trên sườn núi, ai nấy thần thái nhàn nhã. Mà Bách Lý Xuyên kia thì không thấy đâu.
Hơi kinh ngạc, thần thức Lâm Nhất quét qua Cửu Vũ đảo. Trước một động phủ đã sụp đổ, một thân ảnh quen thuộc đang bồi hồi.
Thấy thế, khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, thần sắc khinh thường. Từ giây phút thoát khỏi cấm phù, hắn đã nhận ra sự dị thường trên sườn núi. Một nam tử khí tức nội liễm giống như phàm nhân, tự dưng xuất hiện trên Hồ đảo trong tiên cảnh này, vậy tất nhiên là cao nhân không nghi ngờ gì nữa! Mà người từng gặp một lần trên Tây Minh hải, hắn lập tức nhận ra thân phận của Bách Lý Xuyên.
Cao nhân thì sao? Từ lúc xuất đạo tới nay, thấy nhiều cao nhân lắm rồi, nhưng đa số là hạng người ra vẻ đạo mạo, thực khó khiến cho người ta có thể khen tặng! Cho nên, Lâm Nhất đối với Bách Lý Xuyên coi như không thấy, tìm đám người Cổ Tác gây chuyện.
Về sau thì sao.
Lâm Nhất lắc đầu, ánh mắt hắn dừng lại trên hai tay. Hắn chậm rãi nắm chặt quyền đầu, da thịt lập tức ùa ra một tầng quang mang màu vàng nhạt, lực đạo hùng hồn mà mạnh mẽ tràn ngập toàn thân. Vào giây phút này, khí thế xung quanh như bị kiềm hãm.
Thả lỏng quyền đầu, khóe miệng Lâm Nhất nở nụ cười. May nhờ nhiều năm qua không ngừng tu luyện, hơn nữa trong tiên cảnh linh khí đầy đủ, còn có nguyên khí kỳ dị như có như không, Đấu Long quyết của Thăng Long quyết gần như đã đại thành. Đấu long kiêu hãn, vì chiến mà sinh ra! Pháp quyết này này hiển uy trong sống chết trước mắt, giành thắng lợi trong nghịch cảnh, tựa như giao long chiến thân, càng chiến càng dũng, càng chiến càng mạnh! Cho dù không có Huyền Kim Thiết Bổng, một đôi thiết quyền của hắn vẫn đánh cho Canh Ngọ của Chân Võ môn không có sức hoàn thủ.
Có điều, uy lực của năm đạo cấm phù đó cũng không thể khinh thường. Nếu không phải Long Anh và Ma Anh bất phàm, cùng với ma ấn uy lực cường đại, Lâm Nhất tự nhận khó thoát khỏi kiếp nạn này. Nghĩ đến đây, lúc nhàn hạ phải cân nhắc ngũ hành cấm pháp mới được, để tránh dẫm vào vết xe đổ.
Mà nếu không phải vì bất đắc dĩ, Lâm Nhất tuyệt đối sẽ không nguyện thi triển ma ấn. Bằng vào giết người cắn nuốt tinh huyết mà làm lớn mạnh bản thân, phong thái của Ma Anh quá quỷ dị! Cứ mặc hắn như vậy, khó tránh khỏi ma tính mãnh liệt mà mất bản tâm, cuối cùng rơi vào giết chóc khó có thể kềm chế. Ngoài ra, thủ đoạn sao có thể tùy tiện lộ cho người khác.
Tĩnh tọa một lát, Lâm Nhất tâm niệm khẽ động, trước mặt có thêm hơn mười túi Càn Khôn. Sau khi tới Cửu Vũ đảo đã giết mấy người? Mười một! Trong đó có năm Nguyên Anh sơ kỳ, bốn Nguyên Anh trung kỳ, hai Nguyên Anh hậu kỳ.
Không ngờ giết nhiều cao thủ Nguyên Anh như vậy? Lâm Nhất không nhịn được thầm thở dài. Từng có lúc, tu sĩ Nguyên Anh chính là tồn tại mà người ta phải ngước nhìn, hiện giờ lại bị mình giết như mổ gà giết chó. Mạng người ti tiện như vậy, mình sao không phải cũng như thế chứ?
Không biết vì sao, phía sau lưng Lâm Nhất bỗng nhiên bốc lên một cỗ hàn khí, khiến người ta tâm sinh kính sợ. Hắn hơi giật mình. Sau đó nhếch miệng thở dài. Đây là kiêng kị đối với thiên đạo hay là kính sợ đối với sinh tử?
Một lát sau, Lâm Nhất thu liễm tâm thần, xem xét túi Càn Khôn, bên trong đan dược, pháp bảo, phù lục, linh dược cái gì cần có đều có, linh thạch có hơn hai ba trăm vạn. Nhóm tu sĩ này đều trải qua hơn trăm năm tích lũy, ai nấy gia tài phong phú.