Vô Tiên

Chương 664: Chương 664: Xuống núi (1)




Lâm Nhất bấy giờ mới phát giác, sơn môn của Chính Dương tông không ngờ lại là trên đỉnh núi cao.

Lần trước khi hắn được Ngô Thất dẫn vào Chính Dương tông, hắn còn có có chút mơ hồ, thế cho nên không phân rõ Đông Nam Tây Bắc. Mà lần này cùng Phong Ly một đường, vào lúc leo lên ngọn núi Thiên Khu mấy ngàn trượng, Lâm Nhất sâu đậm chấn động ghê gớm vì khí phái của Chính Dương tông!

Trên đỉnh của ngọn núi Thiên Khu, là một mảnh núi bằng to lớn rộng rãi hơn mấy trăm trượng. Hướng chính bắc của núi bằng có vài tòa nhà cao xây dựa vào núi, hệt như vân đài ở không trung vậy, hoa lệ mà không mất đi đồ sộ. Trên vách đá dựng đứng sau cao lầu, giữa yên hà lượn lờ, ba chữ 'Chính Dương tông' to tướng chiếu sáng rạng rỡ. Mỗi một chữ có hơn mười trượng, kim câu ngân hoa, pháp độ sâm nghiêm!

Lâm Nhất thu hồi ánh mắt kinh ngạc, thấy thạch bình trống không không người, chính nam có hai cái bàn thờ đá cao năm, sáu trượng theo sát Vân Hải, trong đó có hai vị tu sĩ đang khoanh chân ngồi đấy. Phong Ly ra hiệu với hắn, hai người đi tới phía bàn thờ đá.

Nhớ lần trước là Ngô Thất ngự kiếm dẫn hắn vào, lần này phải làm thế nào ra ngoài? Phía dưới vân hải không ngừng sôi trào kia, chính là vách đá sâu mấy ngàn trượng, sẽ không phải là trực tiếp nhảy xuống chứ? Trong lòng Lâm Nhất suy nghĩ vớ vẫn, liền đi theo Phong Ly rời đi tới trước bàn thờ đá bên cạnh, dâng lên thân phận ngọc bài của mình.

Phong Ly tiến lên khom người thi lễ, bẩm rõ ngọn nguồn cần đi ra ngoài công cán. Hai vị tu sĩ trực thủ vệ sơn môn đều là tiền bối của Trúc Cơ kỳ, khiến cho Lâm Nhất kinh ngạc không ngừng! Trông chừng sơn môn cũng là cao nhân, Chính Dương tông quả nhiên bất phàm! Vào lúc trong lòng hắn cảm thán, đã thấy Vân Hải đột nhiên cấp tốc phiên trào, chỉ thấy một đạo kiếm hồng đột nhiên tới, phía trên nhảy xuống một tu sĩ trẻ tuổi thân mặc áo tím.

- Là Trịnh sư đệ đã trở lại!

Hai vị tu sĩ trong bàn thờ đá hàn huyên một tiếng.

- Bái kiến hai vị sư huynh!

Người đó chắp tay một cái về phía bàn thờ đá, ánh mắt trong lúc vô ý rơi vào trên người hai vị đệ tử sắp rời sơn môn.

Phong Ly sau khi ho nhẹ một tiếng, tiến lên đã bái nói:

- Xin ra mắt tiền bối!

Người trẻ tuổi đó ừ một tiếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Nhất, có chút hăng hái hỏi han:

- Hai người các ngươi muốn đi chỗ nào?

Cảm nhận được thần thức của đối phương không chút kiêng kỵ quét tới, Lâm Nhất chỉ phải cúi đầu bái kiến, một loại bất an không hiểu tự nhiên sinh ra vào lúc này. Trong địa huyệt, ở Đoán Tạo đường, hắn cũng gặp người này. Tên thúi ấy chính là tiền bối của Trúc Cơ kỳ tu vi, lúc này vì sao chú ý mình như thế chứ?

Phong Ly thấy Lâm Nhất im lặng, bèn thuật lại một lần việc trưởng bối tông môn sai phái. Hắn thấy, đây cũng bất quá là khởi ý lâm thời của trưởng bối, bèn hỏi một chút thôi.

Nụ cười mang theo vẻ khó hiểu, không phải không có thâm ý liếc nhìn Lâm Nhất một cái, xoay người rời đi.

- Sơn môn đã mở! Nhanh đi!

Theo một tiếng tu sĩ gào to trong bàn thờ đá, thân phận ngọc bài về trong tay hai người, bên trên biển mây đột nhiên xuất hiện một đường hành lang hẹp dài do mây mù sinh thành.

Lâm Nhất theo Phong Ly đi tới, thời khắc bước chân vào đường hành lang, sương mù trước mắt bốc hơi, bên tai một trận gió lên, trong hoảng hốt, liền cảm thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, đã dừng chân ở một chỗ trên ngọn núi. Phía sau lưng vẫn là mây mù mờ mịt, một cái thềm đá đường mòn uốn lượn dưới chân đã đi xa.

- Đây cũng là đạo nhi xuống núi, ta và ngươi tu sĩ của Luyện Khí kỳ chỉ có thể đi bộ!

Phong Ly biết Lâm Nhất là lần đầu xuống núi, có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở.

Mặc dù Lâm Nhất không phải lần đầu thấy được trận pháp như thế, hắn vẫn mang theo tò mò hỏi:

- Ta và ngươi phải làm thế nào trở về núi chứ?

- Lâm sư đệ, ta và ngươi vừa đi vừa nói!

Phong Ly quay đầu lại cười cười, đi xuống theo.

- Lúc tới đây, lấy ra thân phận ngọc bài tập trung tinh thần trong trận pháp, tự có lối đi của trận pháp do hai vị tiền bối khai mở trước đó, là có thể trở về núi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.