Vô Tình Chi Lộ

Chương 7: Chương 7: Nô lệ thân phận không bằng chó




Truyền tống trận danh như ý nghĩa, có thể đưa một người từ nơi này đến nơi khác chỉ trong một cái nháy mắt.

Tuy nhiên truyền tống trận chỉ có thể được tại ra bởi các trận pháp sư cấp cao, chính vì vậy không phải ở đâu cũng có, các đại thế lực may ra mới xoay sở được một hai.

Mà đại hình truyền tống trận là phiên bản mở rộng của truyền tống trận, nó có thể truyền tống được rất nhiều người cùng một lúc thay vì một người.

Dù vậy, cái gì cũng có cái giá của nó, đó là lượng nguyên thạch mà đại hình truyền tống trận tiêu thụ lớn gấp rất nhiều lần bình thường cần có.

Trung niên nam tử hơi gật đầu một cái rồi từ trong túi trữ vật lấy ra hai bộ hắc y, một bộ mình cầm, còn một bộ đưa cho Thanh Phong, đồng thời cũng nói:

"Điện hạ, đây là hắc sương áo choàng, một kiện linh khí cực phẩm, mặc nó lên có thể ngăn được thần thức của võ giả thông linh cảnh trở xuống dò xét, rất thích hợp với ngài bây giờ."

Cầm lấy hắc y, Thanh Phong ngay lập tức khoác lên người, cả người được bao phủ, chỉ còn khuân mặt mờ ảo lấp ló sau bóng tối nhìn ra ngoài, kín kẽ đến tận cùng.

Nhìn Thanh Phong hoàn tất mặc xong, trung niên nam tử cũng không chậm trễ mà mặc vào, ngay sau đó ra hiệu cho Thanh Phong tiến bào chính giữa truyền tống trận.

Sáu đạo lỗ hổng tức là sáu nơi đặt sáu viên cực phẩm nguyên thạch cho một lần truyền tống.

Khi viên cực phẩm nguyên thạch thứ sáu được đặt xuống, các mắt trận bắt đầu sáng rực lên, sáu viên cực phẩm nguyên thạch lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được ảm đạm dần đi, cho tới khi hóa thành tro bụi.

Ong!

Ong!

Từng tiếng âm thanh thúy vang lên, truyền tống trận tỏa ra quang mang chói mắt, cả văn phòng bỗng chốc trở lên sáng rực một màn.

Khi quang manh dần tán đi, Thanh Phong và trung niên nam tử đã hoàn toàn biến mất không thấy dấu vết, căn phòng lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có của nó.

...

Thanh Phong khi vừa mở ra đôi mắt, đập vào mắt hắn là một nơi hoàn toàn xa lạ, môt quảng trường rộng lớn, đông nghịt người, ồn ào đến náo nhiệt, bất chợt hắn chú ý nhìn xung quanh, chỉ thấy cách nơi này không xa cũng được bố trí không ít truyền tống trận, thi thoảng cũng có người truyền tống đến đây.

Như nhận ra điều gì, Thanh Phong vẫn một mảnh yên lặng, tùy cơ mà ứng biến, mắt không tự chủ nhìn sang trung niên nam tử.

Trung niên nam tử hơi hơi động ý niệm, ngay lập tức hắn truyền âm sang cho Thanh Phong.

"Điện hạ, nơi này chắc ngài cũng ẩn ẩn đoán ra một hai rồi, đó chính là đệ nhất nô lệ hội ở Hắc Nguyên đế quốc, Minh Nguyệt hội."

"Minh Nguyệt hội!" Thanh Phong lẩm nhẩm trong đầu danh tự này, đồng thời khắc sâu vào trí nhớ của mình.

Trung niên nam tử tiếp tục truyền âm: "Điện hạ, ở đây loại người tạp nham, tai mắt của triều đình khắp nơi, chú ý giữ thân phận đừng để bị lộ, nếu không sẽ rất rắc rối, với cả ở đây ngài có thể gọi ta là Hắc Dạ, đừng gọi tên thật."

Nhắc nhở xong, Thanh Phong cùng Hắc Dạ theo sát nhau cùng tiến vào bên trong.

Minh Nguyệt hội dù không được nguy nga tráng lệ như hoàng cung nhưng cái tên đệ nhất nô lệ hội không phải nói chơi, đường đi được lát đầy cẩm thạch, tường được mạ vàng sáng chói lọi.

Minh Nguyệt hội được chia làm ba khu, cấp thấp nô lệ, trung cấp nô lệ và cao cấp nô lệ.

Nơi mà Thanh Phong và Hắc Dạ đang tại chính là khu nô lệ cấp thấp, hai bên góc tường treo đầy bát ngát lồng sắt, mà bên trong chính là nô lệ.

Người có, thú tộc có, yêu thú có, nam nữ đủ cả không thiếu, cùng với các loại hình rất đa dạng.

Càng tiến sâu vào bên trong, cảnh giới của nô lệ càng được tăng lên.

Mới đầu chỉ là lẹt đẹt hậu thiên cảnh nhất, nhị trọng, nhưng theo địa hình, vị trí chuyển dời, tăng lên thành năm, sáu trọng, cao nhất là đạt tới hậu thiên cảnh cửu trọng.

Hậu thiên cảnh cửu trọng mới chỉ là ở khu nô lệ cấp thấp, thì đủ hiểu trung cấp cùng cao cấp nô lệ cảnh giới viễn siêu chừng nào.

"Đứng lại! Không có thân phận đặc biệt miễn vào." Hai tên thủ vệ đứng chắn trước đại môn, giơ ra hai ngọn thương sắc bén đan chéo nhau, tiên thiên cảnh uy áp cũng ngay lập tức nở rộ, tỏa ra xung quanh.

Chỉ thấy Hắc Dạ bình tĩnh lấy từ trong túi trữ vật ra một thẻ nhỏ màu đen giơ ra trước mặt hai tên thủ vệ đồng thời nói: "Đủ chưa."

Thần thức xa lạ quét qua thẻ đen một lượt ngay sau đó thu về.

Cạch! Đại môn mở rộng kèm theo đó là âm thanh cung kính vang lên:

"Khách vip đại nhân, xin mời."

Thanh Phong cùng Hắc Dạ cũng không chậm chễ mà đi qua, tiến vào khu vực nô lệ trung cấp.

Trên đường đi, qua trao đổi cùng đối đáp, Thanh Phong mới minh bạch được thân thế của tấm thẻ đen lúc trước, thật không đơn giản.

Chỉ có khách quý lâu năm của Minh Nguyệt hội mới có, mà đã có nó thì có thể thông hành qua cả ba khu vực mà không bị hạn chế một chút nào, thậm trí mua hàng cũng có thể giảm bớt đi phần trăm giá cả.

Tiến vào khu trung cấp nô lệ có thể thấy được số lượng khác hàng cùng lồng giam giảm đi đáng kể, dù vậy vẫn trên dưới trăm lồng, chất lượng hơn xa cấp thấp nô lệ khu, toàn bộ đều là võ giả tiên thiên cảnh trở lên, cao nhất có thể thấy là tàn phá luyện khí cảnh võ giả.

Mặc dù vậy, Hắc Dạ cùng Thanh Phong cũng chỉ nhìn lướt qua một lượt rồi tiếp tục bước đi tiến nhập khu nô lệ cao cấp.

Tĩnh, một mảnh tĩnh mịch, không gian yên ắng đến lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân cọ xát với nền đá.

Cao cấp nô lệ khu rất ít người ra vào, nết có thì đều là dấu đi thân phận bằng pháp bảo, toát ra một vẻ thần thần bí bí.

Trong phòng chỉ có hai mươi lồng sắt không hơn, tất cả nô lệ trong đó uy áp tỏa ra đều có thể làm cho tiên thiên võ giả đứng gần thôi cũng không rét mà run rẩy sợ hãi.

Luyện khí cảnh.

Hai mươi cái luyện khí cảnh võ giả, thậm trí có vài cái nửa bước thông linh, kinh khủng bậc nào.

Đã từng là ngày xưa cường giả trong hàng ngũ cường giả, có khả năng bài sơn đảo hải, chấn giữ một phương trời, giờ đây đều bị biến thành nô lệ, thân phận không bằng chó, đến tính mệnh của mình cũng không do mình nắm giữ, nhục nhã đến nhường nào.

Nhìn một màn này, Thanh Phong chỉ biết âm thầm mà cảm khái, cảm xúc ngũ vị phức tạp không nói lên lời.

Hắc Dạ bất ngờ truyền âm phá tan suy nghĩ miên man của Thanh Phong đưa hắn trở lại hiện thực.

"Điện hạ, bên ngoài này nô lệ đồ vật chỉ là tạp nham, trưng ra để che mắt thiên hạ, chân chính đồ vật thực sự là ở bên trong, ngài nhớ chú ý theo sát ta."

"Ừm, hiểu rồi." Thanh Phong nhẹ gật đầu đồng ý, cảnh giác vô hình chung đề thăng lên mấy cái cấp bậc.

Nhân lúc không ai chú ý đến, Hắc Dạ cùng Thanh Phong đi đến một góc tường, ngay sau đó từ trong túi trữ vật Hắc Dạ lấy ra một mai lệnh bài màu đỏ chót như máu.

Chân nguyên trong đan điền điều động truyền vào màu máu lệnh bài, ngay lập tức dị biến phát sinh.

Chỉ thấy mặt tường đối diện bất ngờ trở nên vặn vẹo biến ảo, trông như một đám mây trắng bồng bềnh trôi nổi.

Thu lại mai lệnh bài, Hắc Dạ ngay lập tức tiến nhập vào bức tường, Thanh Phong cũng không chậm trễ làm theo.

Chẳng mấy chốc hai người đã hoàn toàn biến mất, bức tường một lần nữa trở về vẻ ban đầu.

"Hắc Dạ đây là..." Thanh Phong kinh ngạc mà nhìn xung quanh, một dãy hành lang dài vô tận không nhìn thấy điểm cuối.

"Điện hạ, đã là một cái con quái vật, ắt sẽ có bí mật." Hắc Dạ cười cười thâm ý nói.

Trong đầu như gông cùm xiềng xích bị phá bỏ, Thanh Phong chợt hiểu ra, cười nhạt lắc đầu.

Ra vậy, ra là vậy. Mười năm sống cô độc khiến cho hắn tâm tính trở nên càng trầm ổn nhưng khả năng phán đoán xuống dốc không phanh, quả là một thảm trạng.

Thật là cái gì cũng có cái giá của nó cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.