Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 202: Chương 202: Ám mùi người khác




Không đợi thêm giây phút nào nữa mà tiến thẳng đến cánh cửa. Vốn cô còn định lấy cái kẹp tăm trên đầu xuống thì cửa đã “Cạch!” một tiếng nhẹ nhàng mở ra. Cửa được người khác mở từ bên ngoài vào.

Quả nhiên, ngay sau đó có một cái đầu thò vào. Còn ai khác ngoài tam sư huynh Đường Trạch.

Đường Trạch vừa lấy được thẻ phòng từ tay nhân viên tiếp tân sau bảy bảy bốn chín lần thuyết phục, đã hớt hải chạy lên đây.

Cơ mà anh vừa mở nửa cánh cửa, thò chiếc đầu to vào nghe ngóng tình hình thì thấy một khuôn mặt hết sức xinh đẹp phóng to trước mặt anh.

Oh! Là tiểu sư muội này.

Đường Trạch cười hì hì, mở toang cánh cửa ra, hai tay chồng lên nhau xoa xoa:

“Tiểu sư muội xinh đẹp này, chuyện lúc nãy chẳng phải là anh cố ý đâu, chỉ là vô tình mà thôi, em đừng để bụng mà ghi thù anh nhé.”

Mặc Âu chẳng còn tâm trạng nào mà ở đây nói chuyện xàm xí với Đường Trạch. Cô bỏ lại một từ “Lăn!” rồi giậm mạnh gót dày rời đi.

Đường Trạch chẳng hiểu cái mô tê gì, cứ thế ăn nguyên một quả bơ to đùng, nghẹn tại chỗ.

Vì vừa nãy có Mặc Âu đứng sát cửa nên anh còn chưa bước chân vào phòng. Bây giờ lại “Rầm!” thêm tiếng nữa, cánh cửa lạnh băng lại một lần nữa ngăn cách Đường Trạch với căn phòng thiết kế xa xỉ.

Nhìn xuống bàn tay trống không, tấm thẻ cũng đã bị đại sư huynh cướp.

Đúng là anh chỉ biết than trời.

Ôi trời ơi! Sao đời tôi trắc trở đủ đường vậy?!

...----------------...

Về đến khu biệt thự Thịnh Thế, Mặc Âu lái xe đi qua cổng bảo vệ tiến thẳng vào ngôi biệt thự xa hoa.

Xuống đến hầm để xe, cô chưa xuống vội mà nhướn người ra sau lấy hộp trang điểm lên. Điều chỉnh kính chiếu hậu, nhìn mấy dấu đỏ chi chít trên cổ mà chửi tục một tiếng.

Đúng là lão đại sư huynh này không để lại cho cô một con đường sống. Không biết Hàn Thiên Nhược nhìn thấy có phanh thây cô ra không đây.

Đánh lớp kem che khuyết điểm lên, quay qua ngoảnh lại thấy ổn hơn một chút, không còn thấy mấy vết đỏ nữa. Lúc này cô mới yên tâm mở cửa xuống xe.

Thời khắc mở một cánh cửa lớn ra bước vào trong nhà, nhờ chùm đèn pha lê trên trần tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, Mặc Âu liền nhìn thấy Hàn Thiên Nhược đang ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn cô.

“Em về rồi.”

Hàn Thiên Nhược đứng dậy đi lại phía cô, trong cặp mắt đan phượng hẹp dài thâm sâu không biết đang ẩn chứa tâm tình gì.

Mặc Âu không hiểu sao khi nhìn gương mặt quốc sắc thiên hương của anh lại cảm thấy có chút chột dạ, nhưng vẫn nhìn anh mỉm cười gật đầu:

“Xử lí xong việc rồi thì phải về ngay với bạn trai thôi.”

Thay dép xong, cô cố tỏ ra không có chuyện gì bước tới gần ôm lấy cánh tay anh vào ngực, kéo anh vào phòng khách, vừa đi vừa hỏi nhằm phá tan bầu không khí ngượng nghịu:

“Anh chưa ngủ sao? Lúc nãy em còn thấy anh rất buồn ngủ mà.”

Hàn Thiên Nhược bước sóng ngang hàng với cô, sắc mặt chẳng có chút cảm tình nào, giọng nói dường như trầm hơn hẳn mọi ngày:

“Không có em anh ngủ không được.”

Trái tim cô bỗng chậm đi một nhịp, đột nhiên thay đổi bước đi, hướng lên trên lầu:

“Vậy chúng ta đi ngủ thôi.”

Hàn Thiên Nhược có chút khác lạ. Lần này anh không trả lời nhanh như mọi ngày, chỉ im lặng một hồi lâu mới mở miệng:

“Hay là em đi tắm trước đi được không? Nhưng nhớ phải tắm bằng nước ấm được chứ?”

Mặc Âu nghe anh nói thì nhíu mày: “Sáng mai em tắm sau cũng được mà, giấc ngủ của anh quan trọng hơn.”

Nghe lời cô vừa nói, tâm trạng Hàn Thiên Nhược có vẻ được xoa dịu đôi chút, đưa một tay còn lại lên xoa đầu cô ân cần nói:

“Em mới từ bên ngoài trở về, ám mùi của người khác. Anh thích mùi hương của em hơn.”

Ám mùi người khác...

Mặc Âu khựng đứng người lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt của anh vẫn một màu đen trầm, hơi cong cong hướng về phía cô. Nhưng dường như cô có thể cảm nhận được điều gì đó trong đôi mắt phượng này.

Anh đang buồn sao?

Với khả năng hiểu thấu lòng người qua nhiều năm kinh nghiệm như cô, làm sao có thể phán đoán nhầm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.