Mặc Âu thuận theo sức đỡ của Tô Hạo mà di chuyển lên phòng nghỉ theo hắn ta. Thực ra thì trong phòng kia đã có sẵn người rồi... Có lẽ gã Tô Hạo này cũng sắp không chịu đựng nổi nữa đâu. Cô đã cố tình cho nhân viên bỏ lượng thuốc có phản ứng chậm nhưng một khi đã ngấm thuốc thì sẽ không biết trời đất là gì. Đừng trách cô ác, muốn trách thì cũng phải trách anh ta gây ra quá nhiều nghiệp báo. Cô chỉ là thay trời hành đạo lấy lại công bằng cho những người đã bị anh ta đùa bỡn, đe dọa mà thôi.
Cô tính thời gian cũng chuẩn ra phết đấy, chưa gì đã thấy anh ta lảo đảo rồi. Tô Hạo không hiểu có chuyện gì với mình mà đột nhiên cả cơ thể anh bắt đầu nóng ran, khó chịu, đặc biệt là hạ thể của anh, đã cao lên từ lúc nào không hay, trong đầu anh bây giờ ngoài dục vọng ra cũng chỉ có dục vọng.
Mặc Âu vì được Tô Hạo đỡ cho nên hiểu rất rõ anh ta đã hoàn toàn bị xuân dược điều khiển. Cô lúc này mới khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm, một tay lôi anh về phía cửa phòng, một tay chuẩn bị mở cửa. Khi đến phòng được đặt sẵn, cô lấy một tấm thẻ được quản lí chuẩn bị riêng quẹt lên tay nắm cửa. Một tiếng ''Tách'' vang lên đầy thâm thúy. Mặc Âu không kiên nhẫn mà nắm lấy cổ áo của Tô Hạo lôi xềnh xệch về phía phòng ngủ.
Mở cửa phòng ngủ ra, Mặc Âu đơ tại chỗ nhìn phong cảnh xuân thu kiều mị mà ướt át, nóng bỏng trước mắt. Chỉ thấy Lan Nhi vốn dĩ đã rời đi trước nhưng bây giờ lại ở trong căn phòng này. Không cần hỏi cũng biết là ai làm. Mặc Âu cười gượng trước tình cảnh này. Tuy cô mê trai nhưng mà gái cô cũng mê không kém đâu. Lan Nhi cũng được gọi là đẹp nhưng lại nhìn không vừa mắt, bởi đây là gương mặt đã qua xử lí.
Lan Nhi lúc đầu còn nguyên quần áo, nhưng sau khi thuốc từ nước trà phát huy tác dụng thì giờ trên người đã không còn một mảnh vải che thân kể cả nơi tư mật nhất. Cô không ngừng uốn qua lượn lại thân thể ma sát với ga trải giường, như thế có thể dễ chịu hơn một chút. Nhưng càng ngày càng không có tác dụng, ở phần hạ thể của cô lúc này cũng bắt đầu tràn ra chất lỏng sền sệt. Cô đang khao khát được lấp đầy nơi đó. Nhưng vì không có một ai cả nên Lan Nhi tự dùng hai ngón tay của chính mình chọc ngoáy vào nơi ẩm ướt đó. Cô thỏa mãn rên rỉ: ''Ưm...mm''
Mặc Âu cũng không phải là kẻ vô tâm để phụ nữ tự thỏa mãn một mình, cô đá Tô Hạo đang mông lung nghiêng ngả, áo phần thân trên không biết đã bị anh ta xé rách lúc nào về phía Lan Nhi đang trần như nhộng. Tô Hạo bị đẩy vào trong chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên thấy hình ảnh bỏng mắt ở trên giường, anh như con chó bị bỏ đói đã lâu lao lên gặm nhấm con mồi một cách ngấu nghiến, hung hãn. Tô Hạo lao đến bên giường, cả người đổ ập về phía Lan Nhi. Anh hất tay cô đang đặt ở chỗ nơi bí ẩn đó ra, một bên lấy tay mình thay thế chọc sâu vào, một bên không ngừng nắn bóp mạnh bộ ngực nở nang. Anh rút ray mình khỏi nơi ẩm ướt đó rồi đưa lên liếm liếm mật ngọt. Không đủ thỏa mãn, anh tách hai chân cô đặt trên vai mình, cúi người xuống, thè chiếc lưỡi đảo qua đảo lại ở trong rừng rậm. Lan Nhi ôm đầu của Tô Hạo rên lên sung sướng: “Ưm... sâu hơn nữa... đi... Aaaa...” Nhưng dường như cô cảm thấy dùng tay không đủ lấp đầy, cô muốn khít chặt hơn nữa. Nghĩ thế, Lan Nhi liền hành động, đưa tay của mình ra bóp vào tiểu đệ của Tô Hạo, rồi giúp anh cởi quần.
Tô Hạo không chịu đựng nổi được nữa mà cởi phách cái quần ra đâm thẳng tiểu đệ đệ đang gào thét ngóc đầu lên vào trong cơ thể của Lan Nhi. Cô cong người, rên lên: “Aaaa...Nhanh... nữa đi... Aaa...”
Tô Hạo vừa lên xuống kịch liệt như để khắc chế cơn khó chịu trong cơ thể, vừa đưa miệng ngậm lấy nụ hoa mà liếm liếm, cắn cắn khiến Lan Nhi đau rát: ''Ưmmm... ư''
Mặc Âu trợn tròn mắt nhìn một cảnh này thì không khỏi đỏ chín mặt. Miệng không ngừng cảm thán: “Chậc chậc... hai người này mà đi đóng phim sex chắc là giàu nứt vách” Vì để bảo toàn một con mắt đẹp và một tâm hồn trong sáng không đen tối. Mặc Âu ép mình đừng nhìn cảnh bẩn mắt này nữa nhưng vừa đi cô vừa ngoái lại nhìn một chút nữa. Công nhận hai người này phối hợp nhìn hút mắt ghê! Đến một con người vốn lưu manh như cô cũng phải đỏ mặt chín tai.
Kéo dài thời gian mãi mới đến được cửa phòng, ai ngờ vừa mở ra, đập thẳng vào con mắt Mặc Âu đó là một con mắt đáng sợ hơn gấp vạn lần, như rồng dữ bị đánh thức vậy. Cả đôi mắt đẹp đều vằn tia máu đỏ đậm, sắc bén như con dao đâm thẳng vào người cô, khiến cô chết đi sống lại nhiều lần. Vầng trán cao cũng trở nên nhăn tít đầy gân xanh.Với đôi bàn tay nắm chặt thành quả đấm khiến những đường gân dày nổi lên, kéo dài lên tận cánh tay. Trông như ác quỷ đến đòi mạng vậy. Mặc Âu cảm thấy sống lưng toát đầy mồ hôi lạnh, bất giác lùi về phía sau mấy bước cách xa người tỏa ra khí áp lãnh khốc, chết chóc này. Cô biết người trước mắt nhưng lại cảm thấy có chút xa lạ, không chắc chắn nhỏ giọng gọi tên: “Hàn Thiên Nhược?”