Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 59: Chương 59: Có vấn đề




Lúc Mặc Âu tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, cô vào đánh răng rửa mặt với một trạng thái mơ màng.

Xuống phòng ăn, không thấy bóng dáng của Dạ Phong cùng Đường Trạch là điều hợp lí vì các anh phải đi làm nhiệm vụ, nhưng thân là một ông chủ công việc đầy đầu - Lăng Cung lại có mặt ở trên bàn ăn mà không phải phòng làm việc tư mật lại là một điều vô cùng phi lí.

Mặc Âu tiến đến tự kéo ghế ngồi vào bàn. Cô gọi dì Thẩm phụ trách công việc nấu ăn riêng cho 4 người bọn họ: “Dì Thẩm! Có còn sủi cảo không ạ?”

Dì Thẩm từ phía bếp nói vọng ra: “Còn! Tiểu Âu muốn dì làm bao nhiêu cái?”

Mặc Âu không cần nghĩ ngợi lâu mà lập tức đáp lời dì: “Cho con 20 cái”

Dì Thẩm: “...”

Lăng Cung nhìn lại chiếc đĩa chỉ có duy nhất 5 cái sủi cảo lập tức câm nín: “...”

Riêng Mặc Âu cảm thấy vô cùng bình thường mà ngồi cập nhật tin tức bát quái.

“Nhị thiếu gia Hàn Ngũ xâm hại trẻ vị thành niên, bắt cô gái trẻ phá thai, đút tiền nhằm che dấu sự thật kinh hoàng''

''Ba mẹ của cô gái bị Hàn Ngũ xâm hại gửi đơn kiện lên tòa, đòi công bằng cho con gái''

''Người dân phẫn nộ chửi rủa Hàn Ngũ''

''Cổ phiếu tập đoàn Hàn Thị xuống dóc không phanh, thiệt hại nặng nề trước vụ kiện tụng của ba mẹ nạn nhân, uy danh bị uy hiếp''

Mặc Âu nhìn vô số hot search nóng hổi mà đăm chiêu suy nghĩ, chuyện này có vấn đề. Gia đình của cô gái kia chỉ ở tầm trung lưu, tuyệt đối không phải thượng lưu vậy mà lại dám đi đắc tội với một gia tộc lớn như Hàn gia thì nguyên nhân chỉ có hai.

Một là cả nhà đều muốn chết. Bởi cho dù họ có đâm được đơn kiện lên tòa án thì cũng là bị người phía trên bị mua chuộc mà bịa đặt ra một lí do nào đó để không chấp nhận đơn kiện, tình tiết sau đó sẽ là cảnh máu tanh của đám người Hàn gia trừ khử một nhà ba người này để dệt trừ hậu họa.

Thứ hai là có người ở phía sau điều khiển cho nhà nạn nhân làm vậy, mà người điều khiển đó lại có quyền uy cao hơn cả Hàn gia. Theo linh cảm của cô thì chắc chắn là vì vế sau.

Còn người làm ra chuyện này và với mục đích gì thì đang là một ẩn số mà cô chưa biết, nhưng cô cũng không có hứng thú muốn biết kẻ sau màn là ai. Việc cần làm bây giờ của cô là thu mua tất cả các cổ phiếu đang bị rớt giá một cách trầm trọng kia của tập đoàn Hàn Thị.

Vì anh trai nhỏ vẫn còn ở đây nên Mặc Âu cũng không tiện gọi điện thoại mà gửi một đoạn tin nhắn giao nhiệm vụ cho Bạch Thần: “Thu mua tất cả các cổ phiếu có thể thu mua được của Hàn Thị”

Bạch Thần ở bên kia tuy không biết ý định của cô khi đột nhiên quan tâm đến cổ phiếu của công ty Hàn Thị vốn trước nay vẫn nước sông không phạm nước giếng, nhưng vẫn nhắn lại một câu: “Được”

Bởi vì nhắn tin riêng mà không phải nói chuyện như ở công ty nên hai người cũng không cần phải khách sáo với nhau làm gì, cứ thế mà nói chuyện như hai anh em huynh muội bình thường.

Cất điện thoại cũng là lúc đồ ăn thơm ngon bốc khói nghi ngút được dì Thẩm mang lên.

Mặc Âu không kiên nhẫn chờ đợi dì Thẩm đem sủi cảo ra hết mà đã nhón tay bóc một miếng sủi cảo to tròn bóng bẩy bỏ vào miệng.

Cô nhai nhai rồi nuốt ực một cái đánh giá: “Tay nghề của dì càng ngày càng thăng cấp rồi, chẳng bù cho một đứa nấu ăn thất bại như con, chỉ biết nấu vài món cơm canh đạm bạc''

Dì Thẩm cười đùa: “Vậy để dì dạy con làm mấy món”

Mặc Âu vừa bận nhai sủi cảo vừa lắc đầu: “Không cần làm phiền dì đâu! Nhà con cũng mới có một anh đầu bếp mới, nấu ăn cũng vừa hợp với khẩu vị của con''

Lăng Cung ngoài mặt thì đang tập trung kiểm tra nhiệm vụ, trong mặt thì lại dỏng tai lên nghe cuộc trò chuyện hòa thuận giữa hai người là Mặc Âu với dì Thẩm.

Đôi mắt anh lập tức nheo lại khi nghe câu cuối của cô. Tiến triển cũng nhanh phết nhỉ? Anh cũng nên sắp xếp mà trở về cùng cô thôi.

Dì thẩm cười hiền: “Cái đứa trẻ này! Ít nhất cũng phải biết nấu một vài món ngon một chút sau này còn ra mất bố mẹ chồng nữa chứ”

Mặc Âu không để tâm lắm xua xua tay: “Dì à! Dì lo xa quá rồi. Cùng lắm thì con lấy luôn anh đầu bếp nhà con luôn”

Lăng Cung đặt chiếc ipad xuống một cái rụp khiến chiếc bàn hơi rung lắc nhẹ, đôi mắt bắn ra sát khí về phía Mặc Âu: “Không được tùy tiện”

Mặc Âu ngơ ngác, chiếc đũa đang định gắp một cái sủi cảo mới dừng giữa không trung: “Hở?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.