Riêng vẻ mặt của Tần Quân chỉ lướt qua một tia kinh ngạc, rồi sau đó là... Ồ thì ra là vậy!
Anh đoán quả nhiên không sai!
Hai người này có một chân là thật.
Mặc Âu nghe Hàn Thiên Nhược nói như thế thì nhíu mày. Cô lừa dối anh khi nào? Hay là hiểu lầm trước đó.
Thôi không ổn rồi! Hèn gì anh nhìn cô như người xa lạ như vậy.
Thế mà cô còn đề cao trí thông minh của anh lắm đấy.
Mặc Âu định mở miệng giải thích thì Hàn Thiên Nhược đã cắt ngang lời cô: “Buổi tối cuối cùng mà em gọi cho anh chắc là đêm tân hôn của mấy người nhỉ?”
Thế mà anh lúc đó còn nuôi mộng tưởng đó chỉ là hiểu lầm. Ngày ngày đợi cô gọi đến để giải thích với anh rằng đó không phải sự thật.
Nhưng anh đổi lại được gì, đến một tin nhắn cô còn không gửi, huống chi là một cuộc gọi.
Quả nhiên, đã là mộng tưởng thì mãi mãi không bao giờ trở thành hiện thực.
Mặc Âu ngớ người, biết anh đã hiểu lầm to rồi, đành dùng một biện pháp khác.
''Các người che mắt lại. Tôi thấy mắt ai còn mở thì tôi móc mắt kẻ đó''
Ngay lập tức, mọi con mắt đều bị bịt lại bởi hai bàn tay. Không ai dám hó hé nửa lời.
Bởi câu nói này có lực uy hiếp ẩn trong đó vô cùng mạnh.
Kể cả Mạn Tinh đang ôm ngực kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng vô thức hành động theo lệnh của Mặc Âu.
Hàn Thiên Nhược vẫn giữ nguyên vẻ mặt đằng đằng sát khí như thế, không nghe lời cô che mắt.
Mặc Âu nhanh nhẹn nắm lấy tay của Hàn Thiên Nhược kéo lại, đẩy anh về phía sofa đôi cô đang ngồi.
Mặc Âu nghiêng người nằm lên trên, đè anh dưới thân. Một tay vẫn giữ chặt lấy tay anh, tay kia chống người nắm lấy cằm anh mà hôn xuống.
Hàn Thiên Nhược có chút bất ngờ. Tuy có suy nghĩ muốn đẩy cô ra, nhưng cả người cứng ngắc nhìn thẳng vào khuôn mặt mềm mịn trắng nõn, không có lỗ chân lông của cô đang phóng to trước mặt.
Đầu óc hoàn toàn tê dại, trống rỗng.
Mặc Âu khơi mào hứng thú cũng nhanh mà kết thúc dục vọng bắt đầu mới nổi lên của anh cũng nhanh không kém.
Cô vuốt ve khuôn mặt của Hàn Thiên Nhược, cười dịu dàng nói: “Nói cho em, anh hiểu lầm những chuyện gì về em''
Hàn Thiên Nhược im lặng, sắc mặt âm trầm nhìn cô.
''Các người mở mắt được rồi'' Mặc Âu vừa nhìn anh vừa nói.
Giang Lục mất kiên nhẫn bỏ hai tay ra làu bàu: “Chị kêu bọn em...” che mắt làm gì.
Lời còn chưa nói hết, anh đã hét lên một tiếng:
“ÔI ANH YÊU ƠI! Em hình như bị ung thư mắt rồi. Thế mà lại thấy Âu tỷ nhà chúng ta đè được ngài Death đấy”
Truy Bạch nhíu mày: “Chẳng lẽ anh cũng bị ung thư mắt à?”
Tống Diệp mắt chữ A mồm chữ O tự nhéo tay mình một cái: “Ui da! Không phải giả. Là thật!”
Tần Quân âm thầm vỗ trán.
Thiên Nhược ơi là Thiên Nhược! Chưa gì tôi đã cảm thấy được sau này cậu chính là một hôn quân thực thụ rồi.
Mạn Tinh thì ngậm miệng, không nói một lời nào.
Chết tiệt! Cô tính sai rồi. Hai người này thế mà đã tiến triển nhanh như vậy.
Không những thế, cô ta còn có tư cách trèo lên thân người đáng lẽ ra là chồng của cô sau này mới đúng.
Không thể để cho tình cảm hai người này phát triển thêm được. Cô phải nghĩ ra mưu sách nào đó, triệt để cắt đứt mối quan hệ không nên có này.
Mặc Âu từ vuốt ve khuôn mặt, chuyển sang cổ, yết hầu lên xuống dồn dập của anh, rồi xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng là dừng tay ở ngực.
Hàn Thiên Nhược hô hấp khó khăn. Từng cái lướt nhẹ từ ngón tay của cô trên mặt da của anh khiến cơ thể nổi lên từng đợt run nhẹ.
Chết tiệt! Cô lại dễ dàng khơi mào dục vọng của anh.
Hàn Thiên Nhược nắm lấy tay Mặc Âu, không cho cô động chạm lung tung nữa.
Tránh việc phun trào núi lửa.
Mặc Âu tất nhiên nhận ra sự thay đổi đó của anh, cô cong môi, ghé sát vào tai anh thì thầm nói:
“Hay chúng ta đuổi bọn họ ra ngoài rồi làm việc... đại sự”
Thanh âm cuối Mặc Âu vô tình kéo dài ra, nói chậm lại.
Hàn Thiên Nhược đen mặt, nghiêng đầu tránh khỏi hơi thở dụ ngọt của cô.