Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 70: Chương 70: Gây gổ




''Phiền''

Chàng trai nọ chẳng thèm nhìn mặt người phụ nữ đến bắt chuyện mình mà đã ghét bỏ ra mặt, thẳng thừng từ chối.

Ui chao! Phũ vậy em zai.

Mặc Âu ôm ngực làm bộ đau lòng.

Đột nhiên lúc này hai mắt Mặc Âu không biết nhìn thấy cái gì mà đanh lại, sắc lạnh hoàn toàn, chứ không còn một chút biểu cảm cười đùa trêu hoa ghẹo nguyệt vừa nãy.

Như hai con người hoàn toàn khác biệt.

Mặc Âu không nhanh không chậm, một tay thong thả cầm lên ly rượu Whisky trắng đung đưa qua lại, một tay còn lại cô chỉ dùng hai ngón để kẹp lấy đầu dao sắc bén không biết từ đâu lao tới.

Chàng trai nọ cũng cảm nhận được khí lực từ con dao bay tới, định đưa tay bắt lấy, ai ngờ cô gái bên cạnh đã nhanh hơn anh một bước, bắt lấy con dao chỉ với hai đầu ngón trỏ và ngón giữa.

Anh có chút ngạc nhiên, có lẽ thân thủ của cô gái này cũng không phải loại tầm thường.

Mặc Âu nhấp nhẹ một chút rượu sau đó xoay tay, quay ngược đầu dao, đẩy mạnh về phía vừa mới bắn con dao tới với một tốc độ kinh khủng, tăng gấp 3 lần so với tốc độ đầu kia ném tới.

Dám đụng tới bà đây, không dễ như vậy...

''AAAAAAAA''

Một tiếng kêu la thảm thiết như bị heo thọc tiết vang lên khắp tầng một.

Mọi người hỗn loạn, nháo nhào đến xem.

Người mới phát ra tiếng hét là một gã đàn ông người Tây với đặc điểm nhận dạng vô cùng phổ biến là tóc vàng mắt xanh.

Con dao Mặc Âu vừa bắn lại ghim trúng tai của gã ta, đứt mất một mảng, máu chảy xối xả khiến gã ta vừa quằn quại rên la, vừa túm chặt tai của mình cầm máu.

Đám người cùng ngồi chung bàn với gã kia cũng không ngờ tới cô gái nhìn chân yếu tay mềm như thế lại có thể bắn con dao trở lại với một tốc độ khiến bọn họ không kịp trở tay.

Gã đàn ông bị đứt tai như hóa điên mà lao đến chỗ Mặc Âu không ngừng chửi rủa:

“Cái con đĩ kia! Mày có biết mày đang đụng vào ai không hả? Hôm nay ông đây không cắt đứt hai tai của mày thì tao không xứng làm người họ Chu”

Mặc Âu nhướng mày.

Chu gia? Nghe nói có màn máu mới xảy ra tại đây do nguồn tin nội bộ cung cấp.

Vô cùng cẩu huyết!

Lúc gã đàn ông bặm trợn đó không biết từ đâu rút ra mấy con dao găm cùng lúc bắn tới khiến mọi người xung quanh hoảng hồn mà tránh lẹ, sợ bị vạ lây.

Sắc mặt Mặc Âu lạnh xuống, vẫn giữ nguyên trạng thái đung đua chất lỏng trong suốt trong ly tạo thành từng gợn sóng nhỏ.

Rượu động chứ người không động.

Mặc Âu lười biếng ngồi đó nhìn đám đông xung quanh như người ngoài ngồi xem náo nhiệt, chứ không phải là người gây ra náo nhiệt.

Nhìn hàng chục cái dao găm phóng tới mà Mặc Âu vẫn tỉnh bơ khiến mọi người xung quanh cũng ngơ ngác.

. ngôn tình hài

''Người phụ nữ kia bị mù à?''

''Chắc thế''

''Đừng dại mà chọc vào đám người đó. Bọn họ là người của gia tộc Chu gia vô cùng có máu mặt ở thành phố này. Quán bar này cũng được xem là tài sản của Chu gia''

''Vậy thì há chẳng phải người phụ nữ kia bị đẩy vào hang cọp rồi à''

''Xui thôi''

Lúc Mặc Âu định ra tay cản lại thì chàng trai bên cạnh cô không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô.

Anh ta dùng một tay bắt lấy cái dao găm gần nhất, mượn lực của tay cầm dao quét qua các cái dao găm còn lại.

''Vù'' mấy cái dao bay ngược trở lại, vừa hay lại cắt một nửa mảng thịt của tai bên kia.

Một tiếng bò rống lại lần nữa vang lên.

''AAAAAA! Tai tôi”

Chàng trai nọ ghét bỏ vứt cái dao găm màu đen bén nhọn xuống sàn phát ra một âm thanh rợn người.

Hai con ngươi của Mặc Âu đảo qua đảo lại trên người chàng trai đánh giá.

Chàng trai này quả là thú vị nha!

Từ trong đám người cùng bọn với gã đàn ông bị xẻo tai kia, một người phụ nữ duy nhất trong đàn lắc mông ngoáy eo tiến đến, khoanh tay trợn mắt nhìn chàng trai.

''Tống Diệp! Ai cho anh dám đánh người trong nhà hả?''

Chàng trai nhếch mép: “Người trong nhà cái con khỉ! Tôi đây không phải là người họ Chu, OK! Tôi chỉ có trách nhiệm bảo vệ cô trong kì hạn để đoạt mẹ tôi ra thôi. Đừng có ảo tưởng mà thấy người sang bắt quàng làm họ''

Người phụ nữ ăn diện trên người một bộ váy đỏ rực, hở ngược hở xuôi, cũng không biết là mặc như thế này thì thà không mặc còn mát mẻ hơn, tiến đến gần hất cằm đối diện với chàng trai:

“Á à! Gan anh có vẻ càng ngày càng không thuận lòng chủ rồi, còn dám lên giọng với tôi''

Chàng trai nọ không đáp chỉ rủa thầm: “Phiền phức”

Nhưng thanh âm nhỏ đó lại có thể lọt vào tai Mặc Âu vì hai người chỉ cách nhau với khoảng cách gần.

Mặc Âu vuốt cằm đăm chiêu suy nghĩ những chi tiết trong cuộc đối thoại của hai người trước mặt.

Tống Diệp! Không phải họ Chu...

Làm hộ vệ để đoạt mẹ!

Oh!

Có vẻ chuẩn bị lại có một màn máu rực lửa ở Chu gia nữa rồi...

Và lần này người khơi mào sẽ là cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.