Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 77: Chương 77: Hạ cánh




9 giờ 58 phút sáng tại sân bay Los Angeles.

Mặc Âu mặc một bộ đồ thoải mái, áo T-shirt xanh với quần jean trắng, nửa khuôn mặt được che kín mít bởi kính râm to đùng như đại minh tinh nổi tiếng không bằng.

Nhưng cô nổi tiếng thật mà.

Măc Âu nhìn đồng hồ nữ khảm kim cương phiên bản giới hạn trên tay.

Còn 2 phút.

Lúc này từ phía xa xa, một bóng đen hấp ta hấp tấp chạy tới như bị ma đuổi sau lưng.

Tống Diệp thấy Mặc Âu đang đứng trước cửa sân bay thì lập tức phanh lại, thở phì phò nói:

“Cảm ơn ngài đã đợi”

Mặc Âu hứng thú hỏi: “Chơi vui không?''

Tống Diệp vuốt vuốt ngực ổn định lại nhịp thở, chưa kịp hiểu ý cô, ngơ ngác hỏi lại:

''Chơi gì ạ?''

''Đám người Chu gia''

Tống Diệp vỗ ót một cái, cười cười nói: “Không có gì vui cả! Toàn một lũ yếu xìu chán ngắt. Chỉ tổ làm hại tôi mất ngủ cả đêm''

Mặc Âu cong môi: “Năng lực không tồi! Thế nào, có suy xét lại việc làm tiểu Tam đệ của tôi không?''

Tống Diệp gật đầu, đứng thẳng người ngay ngắn, nhìn Mặc Âu với ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái cùng tín nhiệm:

“Tôi rất vinh hạnh”

Tuy anh đã từng chém giết, đổ máu nhiều lần. Nhưng lần diệt tộc lần này quả thực là vô cùng mới mẻ đối với anh nên cũng có chút hồi hộp, nhiều hơn là căm hận đến tận xương tủy.

Nếu không vì Chu gia, người nhà của anh sẽ không phải chết.

Nếu không phải vì Chu gia, mẹ anh cũng đã không bị đẩy đến đường cùng mà lựa chọn cái chết để giải thoát, cũng vì thương anh.

Chu gia!

Cả đời này anh thề sẽ không cho gia tộc này được nhìn thấy mặt trời lần nữa.

Nhờ bản lĩnh dùng người, cùng mưu lược của anh đạt đến tuyệt thế, lại phối hợp thêm sức mạnh của nhóm 10 người Mặc Âu đưa cho anh thì quả là dư sức giết địch.

Anh lúc đầu còn nghĩ 10 người đấu với trăm người thì tỉ lệ chiến thắng chỉ chiếm 0,01%.

Nhưng anh đã lầm!

Quả nhiên mỗi thành viên trong tổ chức Mabel đều che giấu cho mình một sức mạnh đáng sợ.

Chỉ khi làm nhiệm vụ mới được bộc lộ rõ hoàn toàn.

Chỉ mới là một trong những thành viên nhỏ bình thường của tổ chức thôi mà đã khiến người ta chết đi 100 lần.

Huống chi nói đến các cấp bậc cao hơn, hay cả vị thủ lĩnh đứng trước mặt anh này.

Chắc chắn đó sẽ là một sức mạnh siêu cấp biến thái!

Nghĩ đến đó lại cảm thấy anh đúng là thụ sụng nhược kinh.

Vậy mà cô lại muốn anh trở thành tiểu Tam đệ của cô hay nói cách khác là em trai của vị thủ lĩnh biến thái máu lạnh này.

Tống Diệp đột nhiên cảm thấy, sống đến bây giờ cũng không còn gì để hối tiếc.

Mặc Âu hài lòng vỗ vỗ vai Tống Diệp:

“Tam đệ! Từ giờ hãy gọi chị đây là Mặc Âu sư tỷ xinh đẹp”

Tống Diệp một giây trước còn cảm thấy sống đến bây giờ cũng không còn gì để hối tiếc.

Một giây sau liền cảm thấy kiếp làm người này của anh thật quá vô dụng.

Anh vẫn chưa thấy vị lão đại nào tự tâng bốc mình như cô.

“Được! Mặc Âu tỷ tỷ xinh đẹp”

Mặc Âu cười toe toét: “Ngoan ngoãn! Đi thôi”

Tống Diệp chạy đằng trời cũng không tránh được việc giúp Mặc Âu xách hành lí.

Anh đang nghiền ngẫm biệt danh của mình liệu có phải là ''Tam đệ bốc vác'' hay không?

Cũng có thể lắm chứ...

______________

Trên máy bay hạng thương gia.

Mặc Âu đang gõ một dòng tin nhắn trên điện thoại.

''Chiều 4h em về, nhớ đến đón em''

Gửi đi hoàn thành.

Cô soạn tin nhắn xong thì tùy ý ném điện thoại đã được tắt nguồn sang một bên.

Liếc nhìn Tống Diệp từ khi đặt lưng xuống ghế máy bay đã bắt đầu ngủ khò khò.

Miệng Mặc Âu giật giật vài cái.

Cái tướng ngủ này giống cô đúc.

Đều... xấu xí như nhau.

Đột nhiên lúc này mí mắt cô không tự chủ mà giật giật vài cái. Là mí mắt phải.

Nghe nói giật mí mắt trái là tiền đến, mí mắt phải là... họa đến.

Khuôn mặt Mặc Âu lạnh xuống, nheo đôi mắt ra ngoài cửa kính nhìn mây trầm ngâm.

Kẻ ngu xuẩn mới đi chọc cô.

Mà thích thì cô chiều.

Mặc Âu rời tầm mắt, điều chỉnh lại ghế ở chế độ nằm.

Cô dùng bịt mắt màu đen đeo vào, lấy tai nghe bịt lại, ngủ.

Tối qua cô cũng bận thức đêm... đọc truyện.

___________

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bóng hoàng hôn đã ngả xuống bầu trời.

Tống Diệp cùng Mặc Âu vẫn còn đang ngủ say sưa không biết trời đất là gì trong khi máy bay đã hạ cánh cách đây tầm 15 phút.

Hành khách đã xuống gần hết.

Hai tiểu đệ đứng dưới sân mặt vô cảm liếc nhìn đoàn người đi xuống.

Nhất đệ - Giang Lục nhìn dòng người bước xuống máy bay mà mất kiên nhẫn chửi rủa một tiếng.

''Móa nó! Đã bảo Âu tỷ đi máy bay riêng mà lại không nghe, cứ thích tiết kiệm nhiên liệu, bảo giá nhiên liệu đang tăng mạnh. Làm hại chúng ta đứng mỏi cả chân''

Nhị đệ - Truy Bạch lườm Giang Lục không trượt phát nào:

“Bỏ hai chữ chúng ta, anh không mỏi chân. Nếu em mỏi chân thì ngồi xuống, đâu ai bắt em đứng đâu''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.