Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 39: Chương 39: Hứa không bỏ rơi




Mặc Âu ho khan: ''Khục... Tôi đòi lại nụ hôn đầu của tôi mà thôi''

Hàn Thiên Nhược trả lời theo bản năng: “Đó cũng là nụ hôn đầu của tôi”

Mặc Âu cười hì hì: “Vậy hai chúng ta giờ công bằng không ai nợ ai. Xí xóa! Xí xóa”

Hàn Thiên Nhược nghĩ ngợi gật đầu: “Tạm chấp nhận“. Ít ra anh cũng không chịu thiệt bởi nụ hôn tối qua.

Mặc Âu lúc này mới thở hắt ra. Vẫn may hậu cung của mình hiền lành tốt bụng, tiếc là cô lại không biết rằng bản chất thật sự của anh là một người vô sỉ. Lại suy nghĩ kĩ thì hình như người hưởng lợi lớn nhất là cô mới đúng chứ. Thu thập được một hậu cung tuyệt thế vô song như thế này quả thật là đáng sống. Mặc Âu ôm suy nghĩ như vậy liền nở nụ cười lấy lòng, ngồi sát bên cạnh Hàn Thiên Nhược nói: “Bảo bảo à! Hay là tối nay chúng ta đi xem phim rồi đến cửa hàng sách với em đi” Hô hô! Có bạn trai soái ca như vậy tất nhiên cô phải đi khoe cho cả thế giới biết rồi. Còn phải chia sẻ cho anh trai nhỏ nữa. Đỡ cho anh ấy cảm thấy cô phiền phức. Một công đôi việc.

Hàn Thiên Nhược nghe từ “bảo bảo'' thì thân thể run nhẹ, tưởng anh nghe nhầm liền hỏi lại: “Em vừa gọi anh là gì?”

Mặc Âu chớp chớp mắt phát ra tiếng nói ngọt xớt nịnh nọt: “Bảo bảo...”

Sau khi nhận được lời khẳng định cùng giọng nói nũng nịu khi gọi anh của cô khiến Hàn Thiên Nhược dâng lên một cảm xúc vui sướng đến điên lên. Anh kéo Mặc Âu sang ngồi lên đùi mình, hai tay vòng ra phía trước ôm chặt lấy eo thon, cằm đặt xuống hõm cổ, hưởng thụ hết hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ của hoa oải hương từ cơ thể cô. Giọng Hàn Thiên Nhược khàn đặc đáp: “Sức kiềm chế của anh kém hơn so với những gì em tưởng tượng”

Mặc Âu ngơ ngác đến bật ngửa khi đột nhiên bị rơi vào trong một vòng tay ấm áp, cần cổ trở nên ngứa ngáy trong từng hơi thở của anh phả ra. Lại nghe thêm lời nói đầy dục vọng khiến cả thân thể Mặc Âu khẽ rùng mình. Bởi hình như cô cũng cảm nhận được có gì đó vừa c.ứng vừa nóng chọc vào mông. Cô dám trêu chọc anh nhưng lại không dám liều mạng mà đụng chạm vào người anh em nhỏ của anh đâu. Chết như chơi đấy! Cứ thế mà cô dữ nguyên tư thế làm một con gấu bông mềm mại cho anh ôm.

Hàn Thiên Nhược tất nhiên cũng biết vì sao cả người Mặc Âu đột nhiên trở nên cứng nhắc. Anh dụi đầu vào vai cô nói: “Đợi một chút sẽ không sao”

Mặc Âu hiểu Hàn Thiên Nhược đang nói gì, nhất thời đỏ bừng măt, gật mạnh đầu. Tốt nhất là nhanh hạ xuống một chút tại vì cô... sắp muộn làm rồi!!!! Cô vẫn phải giữ đúng hình tưởng một tổng tài nghiêm chỉnh đấy.

Kết quả, 30 phút sau, tiểu đệ đệ của Hàn Thiên Nhược không những không hạ xuống mà càng ngày càng có xu hướng c.ương c.ứng hơn. Mặc Âu gấp đến phát khóc, xoay qua xoay lại như để tránh khỏi vật nóng bỏng kia. Hàn Thiên Nhược mặt đen như đít nồi, ghì chặt cơ thể cô vào người, trầm giọng ra lệnh: “Em ngồi yên“.

Vốn dĩ anh đã sắp hạ xuống rồi mà tại vì cô gái nhỏ này cứ cọ qua cọ lại khiến anh càng cảm thấy muốn bùng nổ hơn.. Mặc Âu sợ hãi giật mình khi nghe thấy tiếng quát từ anh, ngay ngắn ngồi lại đàng hoàng.

Lại đợi thêm 30 phút nữa, cảm thấy tiểu đệ đệ của anh đã mềm xuống, cả hai người đang trong trạng thái căng thẳng cũng được thở phào nhẹ nhõm. Quả là thót tim.

Mặc Âu vuốt ngực, rời khỏi đùi của Hàn Thiên Nhược đứng lên. Cô nhìn anh với một ánh mắt đồng cảm: “Em nghĩ anh nên ra ngoài tìm phụ nữ mà giải tỏa. Nhịn lâu cũng không tốt cho thân thể''

Hàn Thiên Nhược bên này đang muốn vào nhà tắm hạ nhiệt một lần nữa, lại nghe thấy lời khuyên tưởng chân tình nhưng lại tàn nhẫn đối với anh. Hàn Thiên Nhược bước tới thắt chặt lấy vòng eo con kiến của Mặc Âu, cúi đầu xuống hôn mạnh lên chiếc môi nhỏ của cô tỏ ý trách móc cùng hờn dỗi.

Hàn Thiên Nhược nâng cằm Mặc Âu lên, vuốt ve đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ cả lên, hài lòng, kiên định thốt ra lời vàng ý ngọc: “Anh đã đánh giấu chủ quyền trên người em cũng có nghĩa là giờ đây em là người của anh, chỉ của một mình anh. Còn bản thân anh chính là tiền đầu tư cho việc mua bản quyền nên em có thể tùy ý sử dụng, cũng chỉ một mình em mới có thể sử dụng anh''

Mặc Âu nghe anh nói như vậy thì có chút khó hiểu: “Cái gì mà em chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của anh. Còn một người cũng đang nhìn chằm chằm em ngoài kia kìa”

Hàn Thiên Nhược dứt khoát bỏ ngoài tai câu cuối của Mặc Âu, thấy cô có ý định từ chối liền nghẹn ngào như đứa trẻ nói: ''Anh không phải là một kẻ vô dụng. Em sẽ không bỏ rơi anh như bọn người kia đúng chứ?”

Mặc Âu vốn còn muốn từ chối sự chiếm đoạt này của Hàn Thiên Nhược. Nhưng lại thấy sự mềm yếu cùng thân thể có chút run run bất lực, sợ hãi bị người ta bỏ rơi của anh khiến lời cô muốn nói phải nghẹn lại ở cuống họng. Thôi vậy! Ai bảo lão nguyệt cho mình gặp người này làm gì cơ chứ. Đến lúc đó anh bị cô hành hạ đến lên bờ xuống ruộng về tính khí nóng nảy, lên xuống thất thường của cô thì cũng đừng tìm cô mà đòi chịu trách nhiệm đấy nhá.

Mặc Âu dang rộng hai tay, ôm lấy thân thể đang run rẩy đến lợi hại trước mắt. Cô vỗ nhẹ lưng an ủi cho Hàn Thiên Nhược: “Được rồi! Được rồi! Em sẽ không bỏ rơi anh đâu''

Hàn Thiên Nhược ngây thơ đưa ngón út ra: ''Em hứa đi''

Mặc Âu mỉm cười, lấy ngón tay trỏ của cô móc ngoéo với ngón trỏ của anh: '''Em hứa''

Mắt Hàn Thiên Nhược lộ ra một tia sáng sắc bén khó phát hiện, ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn ấm nóng ẩm ướt: “Yên tâm, sau này sẽ không có một ai dám động chạm đến một sợi tóc của em''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.