Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 119: Chương 119: Không có tiền mua




‘‘Aaaaaa’’

Lâm Như ôm mũi gào thét: “Cái người điên này! Mày bị mù à?!”

Cô gái phía sau cũng sững người vội ngoảnh mặt lên. Không ngờ lại va vào một cô gái nhìn thoáng qua một cái liền biết ngay là thiên kim danh môn vọng tộc.

Cô gái thầm thở dài.

Lại phải đến muộn rồi đây!

Chuyện không lớn thì giải quyết bằng tiền quách đi cho xong.

Cô gái nhét điện thoại lại vào túi quần, từ từ đi tới bên cạnh vị tiểu thư kia, khiêm nhường biết ý đưa ra lời xin lỗi trước:

“Xin lỗi cô, tôi không chú ý…”

BA!!! Một cái tát đau điếng vung mạnh vào khuôn mặt của cô gái nhỏ kia.

“Cái con điên này! Mày giám sát hại tao đúng không? Hôm nay tao cho mày chết”

Vừa nói xong, Lâm Như liền vung một quyền nâng cao chân hướng về phía mặt cô gái nọ.

Cô gái kia thong thả rút khăn tay lau vết bẩn trên má với vẻ mặt lạnh lẽo, không nhanh không chậm mà dùng hai tay kẹp chặt lại cái chân đá bậy kia.

Lâm Như sững người, cô gái này biết võ thuật sao?

Cô cố gắng rút chân khỏi hai bàn tay kẹp chặt như đã được đóng đinh vào cột không thể nào cử động. Không rút chân ra được, Lâm Như hình như phát hiện ra điều gì đó, lúng túng đỏ mặt vội lấy tay che lại chân váy đã bị hở vì hành động nâng chân lên cao, thành ra thân váy nối dài chỉ có một lớp mỏng bằng nhung tuột xuống.

Thẹn quá hóa giận, Lâm Như trợn mắt hướng về phía cô gái đang nhìn chằm chằm vào nơi tư mật trong kia của cô.

Mặt không thể đỏ hơn nữa, Lâm Như cố gắng bịt hết lại chỗ sâu kín kia, miệng muốn nói nhưng không biết nói gì, cứ ấp a ấp úng: “Cô… cô… cô nhìn cái gì thế hả?”

Cô gái nhỏ rời tầm mắt, nghi hoặc nhìn Lâm Như với khuôn mặt mất cân đối vì bị lệch mất cái mũi. Trông vô cùng kì dị. Cô mở miệng:

“Cô dành dụm tiền sửa mũi nên không có tiền mua quần lót à?”

Lâm Như nhất thời biến sắc, sống lưng lạnh toát. Ai biết cô sẽ vô ý mà quên mất rằng là cô cố tình tối nay không mặc quần lót.

Vì không muốn bị rách màng trinh nên cô không dám dùng trai bao để giải tỏa nhu cầu sinh lí. Thế nên cô đành tự thủ *** chính mình, cũng có lúc cô sẽ mua mấy người đàn ông đục lỗ giúp cô nhưng là bằng ngón tay hay lưỡi. Với điều kiện tiên quyết là không đi sâu vào lớp màng.

Dần dần…

Cô bị nghiện cái cảm giác khoái lạc đó, ngày nào tối nào cũng đều giấu Lâm Bác đến quán bar tìm người giải quyết.

Vốn dĩ hôm nay cô không mặc quần lót là vì tiện lợi hơn cho việc giao thoa nơi tư mật với các ngón tay ham muốn cái lạ của các nhà đầu tư với mục đích vớt vát cổ phiếu đang giảm tốc của công ty.

Ngoài mặt Lâm Như là một cô gái cao ngạo, tự kiêu, nhưng sâu bên trong bộ mặt đó lại là một bí mật đen tối nhớp nhúa mà chỉ có mình cô mới biết rõ sự thật.

Bất quá, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.

Lâm Như xấu hổ gầm lên: “Cô câm mồm ngay cho tôi”

Cô gái nhỏ nhàm chán buông chân Lâm Như ra khiến cô ta chưa kịp thời phản ứng mà ngã xuống thêm lần thứ hai:

“Chỉ được cái động tác đẹp. Lực còn chưa đủ nếu muốn đánh lại người đâu. Quá yếu!”

Một lời chê bai thẳng thắn đến phũ phàng mà không chút câu nệ, ngay lập tức giáng thẳng vào mặt Lâm Như như một cú tát trả thù vừa nãy.

“Cô đúng là cái đồ khinh người. Cái đồ nghèo mạt hạng như cô mà cũng đòi có tư cách để phán xét tôi. Hahaha! Đây là một câu chuyện mà tôi có thể cười suốt đêm đấy”

Lâm Như hất chiếc cằm nhọn hoắt nhìn bộ quần áo bình thường đến nỗi không thể nào bình thường hơn của người đang đứng trước mặt.

Cô gái nhỏ kia ung dung khoanh tay trước ngực thưởng thức khỉ diễn xiếc đang cười như điên.

Thôi thì giết thời gian lúc đợi Giang Lục tới cũng được. Dù sao có phim hài được công chiếu miễn phí full màn hình HD thì dại gì mà không coi.

“Con đang đứng đây làm gì thế Lâm Như?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.