Chỗ ngồi của Hàn Thiên Nhược trùng hợp ở gần Mặc Âu, nên chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy cô ngay. Sau khi hai vị gia chủ nhà Tử gia đón người xong, hai ông bà liền tiến tới chào hỏi Mặc Âu: “Tiểu Âu đến rồi hả con”
Mặc Âu cười tươi đáp: “Vâng ạ”
Hai ông bà gật đầu cười rồi quay sang nhìn Tử Sinh nói: “Con nhanh đi tiếp vị khách quý kia đi. Đó là ngài Tu La - tổng tài công ty Thiên Dương lớn nhất nước đấy''
Tử Sinh ngạc nhiên: “Ngài ấy cũng tới tham dự sao?”
Tử gia chủ gật đầu: “Ngài ấy ở bên kia”
Lúc này mọi người có mặt ở đây đều quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân lộ ra vẻ tùy ý cứ như đây chính là nhà của mình, trên mặt đeo một cái mặt nạ màu bạc huyền bí. Mặc Âu quét mắt qua người đàn ông một lượt, trong đầu thầm cảm khái.
Chậc chậc! Nhìn kĩ mà xem bộ đồ Âu màu đen này là hàng đặt riêng nên giá tiền cũng không nhỏ, lại nhìn cái đồng hồ Patek Philippe, nhẫn bạc đính kim cương đen to bằng quả trứng bồ câu. Quả thật là giàu nứt vách. Thêm cả cái dáng người thẳng tắp, gương mặt không góc chết kia thật đúng là làm cô muốn ngã gục trước anh. Tuy không thấy mặt nhưng với cái khí chất cao ngạo của bề trên này khiến cô thích thú.
Chưa đợi Tử Sinh tới bắt chuyện, máu mê trai của Mặc Âu đã bắt đầu tái phát, xách váy lên tiến đến chỗ ngồi của người đàn ông đeo mặt nạ. Ở bàn của anh ngồi được chuẩn bị hai cái ghế. Hàn Thiên Nhược đã ngồi một ghế, ghế còn lại thì Mặc Âu không một chút ngại ngùng nào mà hết sức tự nhiên ngồi sát bên cạnh Hàn Thiên Nhược. Cô quay mặt sang chào hỏi: “Hân hạnh được gặp ngài Tu La“.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Hàn Thiên Nhược vốn còn đang trong cơn thịnh nộ, lửa giận cháy phừng phừng. Nhưng khi thấy Mặc Âu tách khỏi người đàn ông kia đến bên anh, cảm nhận được hương thơm riêng biệt của cô đập vào nơi chóp mũi, cơn giận của anh mới từ từ được dập tắt.
Hàn Thiên Nhược nhíu mày: “Tránh” Nói thế thôi chứ Hàn Thiên Nhược đang cảm thấy muốn nhào đến ôm cô gần chết rồi. Ai! Hôm nay cô gái nhà anh quá mê người.
Mặc Âu mếu miệng: “Xì! Tôi còn chưa giới thiệu mình đâu”
Hàn Thiên Nhược quay sang nhìn Mặc Âu chờ đợi cô nói tiếp.
Mặc Âu đưa bàn tay thon dài của cô ra, nở một nụ cười câu dẫn nói: “Tôi là Aster, hân hạnh được gặp mặt''
Hàn Thiên Nhược thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh nhếch môi sau lớp mặt nạ khi vừa biết được sự thật này. Thật ra anh có nghi ngờ cô không đơn giản, nhưng anh không muốn diều tra về cô mà để cô tự chia sẻ với anh tất cả mọi điều. Ai ngờ đâu, cô gái nhỏ này thế mà lại là nữ tống tài Aster bí ẩn của công ty nổi tiếng toàn cầu Victoria. Ở nhà cô khác một trời một vực với hình tượng nữ tống tài bá đạo mà mọi người đồn đại. Cô cũng chỉ là con mèo nhỏ vô ưu vô lo của anh mà thôi.
Hàn Thiên Nhược đưa tay mình bắt lấy tay Mặc Âu: “Thật không ngờ nữ tống tài Aster lại đẹp như vậy”
Mặc Âu nhìn chằm chằm Hàn Thiên Nhược nhếch môi cười: “Anh cũng không kém”
Mặc Âu cười đau khổ trong lòng. Thôi toi, bị bắt quả tang tại trận mất rồi. Bởi vì sao hả? Thật ra ngay lúc nhìn thấy Hàn Thiên Nhược đeo mặt nạ, cô dường như đã đoán ra được ai là người sau lớp mặt nạ này. Cho đến lúc này, cô ngồi sát anh, thêm cả cái bắt tay kia, cô đã có thể chắc chắn mà nói rằng đây chính là bảo bối nhà cô.
Cái khí chất của Hàn Thiên Nhược phải nói là đặc biệt có một không hai, vừa có sự dung hòa giữa cao ngạo trời sinh và máu lạnh chết chóc khiến người gặp người sợ. Đó là dấu hiệu đầu tiên khiến cô phải nghi ngờ, tuy ở nhà anh luôn dịu dàng với cô.
Hai dấu hiệu còn lại còn rõ ràng hơn. Điều mà người khác ít để tâm nhất khi che dấu thân phận, đó là mùi hương cơ thể. Mỗi khi ngủ, anh đều ôm cô rất chặt nên không thể không nhận thấy được mùi hương bạc hà mà cô cực kì yêu thích trên người của anh.
Lại thêm cả cái bắt tay kia nữa. Bảo bảo của cô ở nhà mỗi khi cầm tay cô sẽ vân vê một lúc lâu không chịu buông ra. Người đàn ông nhìn như xa lạ trước mặt này cũng giống hệt anh. Tuy thể hiện không quá rõ nét nhưng một người luôn chú ý đến mọi tiểu tiết như cô rất dễ phát giác. Nhưng mà cô dựa vào linh cảm là chủ yếu. Giờ mới biết nha! Bảo bảo nhà cô ấy vậy mà lại giả làm tiểu bạch thỏ.
Thật ra cô cũng đoán chắc rằng anh đã nghi ngờ thân phận của cô từ trước nên cũng không muốn dấu giếm nữa mà nói ra chân tướng.
Hai người đều biết sự thật của đối phương nhưng lại không ai mở lời thừa nhận. Bởi họ cảm thấy sống như một người vô danh vụng trộm ở bên cạnh nhau không cần chú ý đến ánh mắt soi xét của nhiều người cũng không phải là một ý kiến tồi.
Tử Hạ lúc này bước tới cạnh Tử Sinh đang nghi ngờ nhìn hai người đang ngồi bàn luận về kế hoạch nào đó thì thầm nói: “Mặc Âu chính là Aster - chắc anh cũng biết biệt danh này đúng không, bố mẹ cũng biết thân phận thật của Mặc Âu rồi''
Tử Sinh kinh ngạc: “Aster - nữ tống tài khí chất, dung mạo phi phàm, tính tình khó đoán, vô cùng nguy hiểm, là chủ của công ty Victoria nổi tiếng toàn cầu sao?''
Tử Hạ gật đầu chắc nịch: “Không sai! Cô ấy nhờ em giúp cô ấy che dấu thân phận nhưng vì bố mẹ đã được Tiểu Âu nói ra thân phận thật nên chắc là em cũng không cần dấu giếm khi nói với anh”
Tử Sinh biết sự thật như vậy thì lập tức hiểu ra vấn đề: “Chẳng trách ngài Tu La ghét phụ nữ như vậy lại không có ý từ chối đối với Mặc Âu, cả hai đều là kẻ âm hiểm, gần như ngang tài ngang sức''. Mặc dù không thích thừa nhận, nhưng nếu như vị Tu La này yêu thích Mặc Âu thì có một điều chắc như đinh đóng cột đó là anh chính là kẻ thua cuộc.
Tử Hạ gật đầu đồng ý với ý kiến của anh trai: ''Quả thật đúng là như vậy''