Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 37: Chương 37: Phản xạ tự nhiên




Sau đặt Mặc Âu lên chiếc giường mềm mại, giúp cô cởi giày, đắp chăn, ngắm nhìn cô đến ngây người hồi lâu mới sực tỉnh, chuẩn bị đứng dậy trở về phòng. Đột nhiên có một lực mạnh từ phía sau kéo anh lên giường. Chưa kịp phản ứng nên Hàn Thiên Nhược đổ ập người về phía sau, không biết vô tình hay hữu ý mà chạm vào đôi môi căng mọng của Mặc Âu. Anh mở to mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng đang được phóng to trước mắt. Đôi môi như bị điện giật mà bất động tại chỗ.

Mất mấy giây hồi tỉnh, Hàn Thiên Nhược mới cảm nhận được sự mềm mại từ hai đôi môi truyền đến. Anh vốn dĩ cũng không phải là một người vô liêm sỉ đến mức lợi dụng cô lúc cô đang trong trạng thái mê. Nhưng cơ thể anh lại thành thực hơn suy nghĩ của anh. Hàn Thiên Nhược mở đôi môi của mình mút lấy đôi môi đỏ thơm của Mặc Âu. Khoái cảm từ từ truyền đến khiến anh không thể ngừng lại. Anh tham lam lấy tay bóp nhẹ cằm của cô tách môi ra, đồng thời cũng đưa lưỡi của mình vào thăm dò, khuấy đảo mọi thứ như muốn hút đi tất cả những mật ngọt của cô. Hàn Thiên Nhược mút lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô nhấp nháp. Ưm! Sao môi cô ngọt thế nhỉ? Càng hôn càng kịch liệt, anh không thể khống chế bản thân dừng lại.

Cũng vì nụ hôn triền miên nóng bỏng của Hàn Thiên Nhược khiến Mặc Âu khó thở nhíu mày: “Ưm...”

Hàn Thiên Nhược thấy Mặc Âu có dấu hiệu tỉnh dậy thì sống lưng cứng lại, nụ hôn cũng vì thế mà được tách ra phát ra tiếng động thâm thúy khiến người ta đỏ mặt. Sau một lúc giữ nguyên tư thế chống tay trên người cô, thấy hơi thở Mặc Âu đã đều nhịp trở lại mà không phát giác ra có người đang trộm ăn đậu hũ của cô. Hàn Thiên Nhược thở phào nhẹ nhõm, ngã người nằm sang bên cạnh Mặc Âu. Phù!! Dọa chết anh rồi. Anh có chút chột dạ về hành động mình vừa làm. Mà thôi, sau này đổi lại cho cô làm anh cũng được.

Ngoảnh mặt sang thấy Mặc Âu đang ôm gấu bông ngủ ngon lành. Hàn Thiên Nhược nhíu mày kéo cô vào lòng thầm thì: “Người đây không ôm lại đi ôm gấu”

Hàn Thiên Nhược giang rộng tay chân ghì chặt lấy Mặc Âu như thể sợ cô có thể biến mất bất cứ lúc nào. Nhắm mắt lại, nghe hơi thở đều đặn, mùi hương dịu nhẹ, lòng ngực được lấp đầy tràn đầy sự ấm áp cùng an tâm. Hàn Thiên Nhược ngủ thiếp đi lúc nào không hay... Cả hai người tất nhiên cũng không biết gì về sự kiện bùng nổ trên các trang mạng, báo chí ngoài kia...

Ánh trăng đêm nay thật sáng nhưng vẫn bị lu mờ trước cảnh tượng đẹp đẽ này, một hạnh phúc giản đơn...

_____________________

''Chíp chíp'' tiếng chim hót ngoài cửa sổ vang lên réu rắt đánh thức hai người bên trong đang say giấc nồng. Mặc Âu chớp chớp xoa xoa đôi mắt, nghe thấy bên cạnh lạo xạo, cảnh giác quay phắt người lại. Chỉ thấy Hàn Thiên Nhược cũng giống cô mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Phản ứng đầu tiên của Mặc Âu không phải là xem áo quần cô chỉnh tề hay xộc xệch mà quay sang nhìn Hàn Thiên Nhược xem có dấu vết gì mờ ám không. Thấy không có gì bất thường mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. May là không sao, cô chưa ăn hiếp trai nhà lành...

Hàn Thiên Nhược tỉnh ngủ, lại thấy biểu cảm như trút được gánh nặng của Mặc Âu thì bật cười: ''Lúc trước em cũng có biểu cảm này''

Mặc Âu ngáp ngắn ngáp dài nói: ''Phản xạ tự nhiên thôi''

''Em đã ngủ chung với rất nhiều người đàn ông khác sao?” Mặt Hàn Thiên Nhược âm u.

Mặc Âu trừng mắt: “Ngủ cái em gái anh! Người đàn ông lên được giường của tôi rất có chọn lọc. Chỉ mới có anh trai nhỏ thôi. Còn bây giờ thì tính thêm cả anh nữa“. Dừng một chút, cô có chút hoài niệm: ''Trước đây khi làm nhiệm vụ bị thương, anh trai nhỏ cả đêm ngồi chăm sóc cho tôi. Dù trong cơn hôn mê, nhưng tôi không thể không cảm nhận được hơi ấm của anh ấy truyền qua cho tôi. Cơ mà đặc biệt đáng nói là sáng hôm sau, khi tỉnh lại, tôi thấy áo anh ấy đã bị bung ra hoàn toàn, trên ngực còn có mấy vết ửng đó mập mờ. Tôi hỏi thì anh ấy nói là do tôi. Lúc tôi ngủ với Tử Hạ cũng y hệt. Chỉ khác là tôi để lại dấu vết trên vai cô ấy. Anh nói xem! Tại sao anh lại không bị... ưmm...”

Hàn Thiên Nhược không đợi Mặc Âu nói hết câu đã bóp lấy cằm, nhắm chuẩn vị trí mà áp sát môi anh xuống môi đỏ của cô. Anh không ngừng khuấy đảo, thăm dò từng ngóc ngách, hút hết tất cả sự ngọt ngào từ cô. Không gian xung quanh như tăng nhiệt độ, anh tiến sâu vào trong ngậm lấy chiếc lưỡi nhỏ của Mặc Âu mà chơi đùa. Thú thật, anh không muốn hành động tiến triển quá nhanh mà nên từ từ cảm hóa cô bằng tình yêu chân thành của anh. Nhưng xem ra nếu tiếp tục giữ vững tiến độ như thế anh chắc chắn sẽ đánh mất cô bởi người ''anh trai nhỏ'' của cô kia.

Mặc Âu ngơ ngác, chớp mắt lại chớp mắt không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cả người cô đều tê dại, mềm nhũn hẳn bởi nụ hôn cuồng nhiệt của Hàn Thiên Nhược. Với lại mới thức dậy nên chưa kịp hồi sức đã bị nụ hôn kịch liệt triền miên như thế này đánh tới tấp liền cảm thấy khỏ thở. Mặt cũng vì thế mà trở nên ửng hồng.

Hàn Thiên Nhược nhìn sắc mặt của Mặc Âu, biết cô khó thở đành lưu luyến tách khỏi đôi môi mềm của cô. Mặc Âu sau khi hít vào thở ra nhiều lần mới khôi phục lại sự sống. Cô trừng mắt nhìn anh như một kẻ lửa đảo con gái nhà lành cao giọng nói: “Anh dám cướp mất nụ hôn đầu của tôi, hôm nay tôi liều chết với anh''. Lời nói đi đôi với hành động. Mặc Âu định đứng dậy để đánh tên chết bầm này một trận vì tự ý lợi dụng ăn đậu hũ của cô. Nhưng mà vừa mới bị nụ hôn của Hàn Thiên Nhược làm cho kiệt sức mà lảo đảo ngã xuống. Không biết vô tình hay cố ý mà lại ngã xuống nhào vào ngực của anh. Sống mũi của cô đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc đó truyền đến một cơn đau điếng, chảy cả nước mắt. Mặc Âu vừa lấy tay xoa xoa cái mũi đã đỏ ửng của cô vừa thầm chửi rủa: “Mịe nó chứ! Sáng nay cô đâu có làm điều gì xấu đâu mà toàn gặp mấy chuyện đen đủi thế này chứ. Không phải người nên gặp xui xẻo là tên gia hỏa này sao? Đúng là không công bằng!!! Ui chao, cái mũi của tôi''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.