Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 113: Chương 113: Sự cuồng mị




Bạch Thần tay run run lấy diện thoại trong túi ra, nhấn vào một dãy số điện thoại ngoài nước.

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh: “Ngài đổi ý rồi sao?”

“Tiếp tục theo kế hoạch cũ mà làm”

“Được thôi, nhớ trả tiền công đầy đủ là ok”

Tắt điện thoại, Bạch Thần thay đổi sắc mặt nhìn lên cầu thang tầng trên.

Xin lỗi em…

Anh không còn cách nào khác…

Chỉ vì muốn đoạt được em…

Anh đành dùng thủ đoạn hèn hạ này.



Mặc Âu tắm rửa xong xuôi, khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài, sau đó mới xuống phòng ăn.

“Ợ…”

Mặc Âu chưa bước vào phòng đã phải phanh chân cấp tốc trước cảnh tượng ngàn năm hiếm gặp.

Hai người đàn ông ngồi hai phía đối diện đang nhìn nhau không chớp mắt.

Nếu là hủ nữ thì đây sẽ không tránh khỏi mà suy đoán thành là đang cảnh liếc mắt đưa tình.

Rất hay! Cô là một hủ nữ.

Mặc Âu mang một tâm lí sợ mất bạn trai, đành phải ho khan một cái mới tiến vào.

“Khụ… chúng ta ăn cơm thôi”

Mặc Âu ngồi ở vị trí trên cùng, phía dưới hai bên lần lượt là Hàn Thiên Nhược và Bạch Thần.

Cô ngồi ăn thịt không ngừng. Tuy miếng thịt cắt không được vuông vức cho lắm nhưng ăn lại rất vừa miệng.

Ăn mấy miếng nữa cho đến khi đĩa thịt chạm đáy, Mặc Âu mới ngờ ngợ ngẩng đầu lên.

Bốn con mắt nhìn cô chăm chú.

Nghẹn.

Mặc Âu ho sặc sụa, vuốt vuốt ngực cho cục thịt trôi xuống.

Liếc thấy hai cốc nước ở hai phía đều đồng loạt đưa tới trước mặt cô. Mặc Âu không nghĩ ngợi nhiều liền thuận tay nhận lấy cốc nước bên phải.

Mà cốc nước bên phải này là của Bạch Thần.

Trước đó, Bạch Thần híp mắt nhìn cốc nước của Hàn Thiên Nhược bên kia cũng nâng lên.

Anh nhìn Mặc Âu một cái, đương định đặt cốc xuống, đột nhiên thấy trên tay trống không.

Bạch Thần ngạc nhiên nhìn chằm chằm Mặc Âu đang uống cốc nước của anh. Tâm trạng âm u đổ mưa tối nay như chuyển sang trời quanh mây tạnh.

Cô đây là muốn chọn anh sao?

Còn người bên kia tay cầm cốc nước vẫn đứng yên giữa không trung, sững người lại, đôi đồng tử co rút mạnh.

Ánh mắt Hàn Thiên Nhược ngay khắc Mặc Âu lựa chọn cốc nước không phải của anh thì tối sầm lại, càng ngày càng sâu thẳm, cuối cùng hóa thành băng lãnh.

Đến một lúc nào đó trong cuộc đời, bạn sẽ nhận ra, người đáng sợ nhất không phải là người có gương mặt nhăn nhúm, dữ dằn hay đáng sợ.

Mà người vô cảm xúc mới là đỉnh cao của sự nguy hiểm.

Cốc nước được Mặc Âu uống đến giọt nước cuối cùng một cách nhanh chóng.

Cảm thấy mình đã sống lại, Mặc Âu đặt cốc nước xuống thở hắt một hơi:

“Suýt nữa thì tắt thở”

Sống lại chưa được bao lâu mà một cơn gió lạnh lẽo đã ập đến, Mặc Âu thoáng run người.

Một tiếng “răng rắc” vang lên.

Cốc nước trong tay Hàn Thiên Nhược bị anh bóp chặt đến vỡ nát.

Từng giọt máu đỏ quỷ dị rời da, trượt theo chiếc cốc mà nhỏ xuống sàn nhà như những đóa anh túc yêu nghiệt dụ người hé nở.

Mặc Âu hốt hoảng nhìn bàn tay đầy máu nổi bật hẳn trên làn da trắng tuyết của anh.

Hàn Thiên Nhược mặc kệ để máu chảy đầm đìa, khuôn mặt anh băng lãnh dính chặt vào đuôi con ngươi đã hơi nhăn lại của Mặc Âu như thể anh không phải là người bị thương.

Còn chưa dừng lại, lần này là tiếng đổ vỡ mạnh mẽ vang lên vọng xuống sàn nhà cứng cáp.

“CHOANG!”

Cốc nước của Bạch Thần mới được Mặc Âu uống hết bị Hàn Thiên Nhược không chút lưu tình mà bá đạo hất xuống nền nhà bằng một lực đạo vũ bão.

Chiếc cốc nát tan, từng mảnh vỡ sứt nẻ thành các đường nứt nhỏ li ti, chằng chịt, thể hiện sức mạnh như thú dữ của người vừa gây ra sự đổ vỡ.

Mặc Âu nheo mắt nhìn Hàn Thiên Nhược. Cô không hiểu anh hành động như thế là có ý gì.

Bạch Thần cũng nhíu mày lướt qua hiện trường, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt không chút cảm xúc nào của Hàn Thiên Nhược.

Nói không có cảm xúc cũng không đúng!

Trên nét mặt anh ta lúc này ngoài nét cuồng mị ra thì chỉ còn sự nguy hiểm tột bậc bao phủ lấy cả căn phòng lớn khiến anh phải nghẹt thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.