Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 21: Chương 21: Theo đuổi bằng con đường bao tử




Bạch Thần vô thức siết chặt nắm đấm, vò nát tờ giấy nhớ, đóng cửa xe rồi đem hộp cơm trở lại phòng làm việc của Mặc Âu.

Một đường đi vào công ty, Bạch Thần mang một khuôn mặt âm trầm, không đáp lại lời chào hỏi của bất kì ai. Không hiểu sao anh cảm thấy có một sự đe dọa vô cùng to lớn đối với cuộc đời của anh khi nhìn thấy tờ giấy này.

Đến tầng 50, Bạch Thần gõ cửa phòng tổng tài. Bên trong vang lên giọng nói đầy nghiêm nghị, trong trẻo: “Mời vào”

Bạch Thần mở cửa bước vào, trên tay cầm hộp cơm đưa cho Mặc Âu.

Mặc Âu đón lấy rồi nhìn qua nhìn lại chiếc hộp, không thấy thứ cô muốn, liền ngẩng đầu lên hỏi: “Thần Ca! Hình như lúc sáng em có thấy anh ấy đưa cho em hộp cơm còn có dán một tờ giấy ghi nhớ gì thì phải, tại sao giờ lại không thấy???''

Bạch Thần thản nhiên nắm chặt tờ giấy màu vàng trong túi áo gió nói: “Chắc là em nhìn nhầm rồi! Lúc lấy hộp cơm anh không thấy có tờ giấy nào cả”

Mặc Âu nghĩ Bạch Thần nói thật nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa: “Có lẽ là vậy”

Bạch Thần nheo mắt thăm dò Mặc Âu: “Ai làm cơm cho em vậy?”

Mặc Âu nở nụ cười ngọt ngào nhìn hộp cơm khoe: “Một người siêu cấp đẹp trai làm cho em đấy. Anh có muốn ăn chung không? Em có thể miễn cưỡng chia sẻ cho anh một chút bởi đồ ăn anh ấy làm thật sự rất ngon”

Bạch Thần siết chặt tay thành hai nắm đấm, trán nổi đầy gân xanh, cả đôi mắt bắt đầu đỏ ngầu. Nhưng anh vẫn cố gắng khống chế bản thân, giữ bình tĩnh trả lời Mặc Âu: “Không cần đâu! Em ăn trước đi. Anh có chuyện gấp cần phải xử lí”

Mặc Âu cũng không để ý sự thay đổi của Bạch Thần lắm mà chỉ chú tâm đến hộp cơm trước mắt. Cô mở nắp hộp ra, thấy bên trong đầy đủ các món ăn bắt mắt, thơm ngon, khiến cô phải nhỏ nước dãi. Cô cầm đũa lên, gắp một miếng thịt gà nướng, hít hà: “Ưm... thật là thơm... thật ngon''

Bạch Thần thấy Mặc Âu ăn đồ ăn của người đàn ông khác nấu ngon như vậy, trong lòng là một trận khó chịu nổi lên. Nếu như không có hộp cơm này, cô sẽ giống như mọi ngày cùng ăn trưa với anh ở căn-teen của công ty chuyên biệt dành riêng cho tổng tài.

Không nhìn nổi nữa, anh đành trở về phòng làm việc.

________________

Công ty Thiên Dương, cả tầng 80 là phòng làm việc riêng biệt độc lập của tổng tài. Hàn Thiên Nhược xử lí xong công việc, nhìn đồng hồ trên điện thoại đã là 5 giờ, liền cho người chuẩn bị xe trở về biệt thự Thịnh Thế. Bây giờ chưa phải là lúc để cô phát hiện ra thân phân thật sự của anh.

Trước khi trở về biệt thự, Hàn Thiên Nhược có vòng qua siêu thị mua thêm thức ăn, cùng một số đồ ăn vặt và bánh ngọt mà Mặc Âu thích.

Về đến nhà, chưa thấy bóng dáng ngốc nghếch, đáng yêu của cô gái thì Hàn Thiên Nhược thở phào nhẹ nhõm, xăn tay áo lên vào bếp nấu cơm trước, phòng khi Mặc Âu trở về đói bụng còn có đồ ăn ngon để ăn. Trưa nay ở công ty, anh có học được ở đầu bếp riêng cách làm một số món ăn mới.

Theo như anh biết, muốn chính phục được cô gái anh yêu chỉ bằng một cách rất đơn giản đó là bên cạnh anh lúc nào cũng không thể thiếu đồ ăn ngon. Muốn theo đuổi cô phải đi theo con đường bao tử.

Và tất nhiên, anh cũng đang trên con đường theo đuổi vợ đại nhân đây, vô cùng chăm chỉ ràn luyện tay nghề nấu nướng.

''Cạch... cạch'' tiếng mở cửa từ bên ngoài vang lên. Mặc Âu mệt mỏi bước vào nhà. Ngửi thấy hương thơm quyến rũ của đồ ăn, cô lết thân xác đã hết năng lượng vào phòng bếp. Thấy trên bàn rất nhiều đồ ăn ngon thì kinh ngạc không thôi.

Hàn Thiên Nhược thấy Mặc Âu đã trở về, cảm giác nhớ nhung từ sáng đến giờ bỗng được lấp đầy. Anh cười ấm áp nhìn cô: “Về rồi thì lên phòng rửa tay rồi xuống ăn cơm thôi”

Mặc Âu nhìn Hàn Thiên Nhược hỏi: “''Tôi nhớ là tôi chưa dạy cho anh nấu mấy món này thì phải''

Hàn Thiên Nhược gật đầu: “Tôi học trên mạng”

Mặc Âu tỏ vẻ thì-ra-là-thế nói: “Gen mẹ anh quả là tuyệt vời”

Hàn Thiên Nhược khó hiểu hỏi: “Hả?”

Mặc Âu nói như đúng rồi: “Bàn tay nấu nướng nghệ thuật, đảm đang, cùng việc học đâu biết đó của anh chắc chắn được thừa hưởng từ mẹ chứ không thể nào là người đàn ông ngu xuẩn hay bắt cá nhiều tay với mấy cô tình nhân ẻo lả, ti tiện kia được”

Hàn Thiên Nhược: “…”

Rốt cục anh cũng không thể hiểu nổi tại sao cô lại có thể liên tưởng đến những thứ gọi là gen di truyền này thông qua việc nấu nướng điêu luyện của anh. Nhưng mà được vợ đại nhân khen về tay nghề nấu ăn giỏi có thể gọi là thành công một bước rồi! Vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.