Thời điểm Mặc Âu xuất hiện trong cuộc sống ăn uống đạm bạc ngày qua ngày với khẩu súng của Lăng Cung, anh thấy anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Nổi giận nhiều hơn, liều mạng hơn, độc ác hơn, vui vẻ hơn.
Anh vốn đã biết đại sư huynh thích tiểu sư muội từ lâu rồi, chỉ là anh không muốn xen vào chuyện tình cảm của người khác, sợ anh đụng vào chưa thành đã hỏng.
Nhưng nếu ngày đó anh biết có ngày này, có bị đánh giết gì anh cũng sẵn sàng hỗ trợ, giúp Lăng Cung biết cách nào để thể hiện lòng yêu thích của mình với người ta, chứ không phải là cái mặt lúc nào cũng giả vờ lạnh teo của Lăng Cung.
Tiếc là không có nhiều nếu như đến vậy…
Đôi khi việc biểu lộ tình yêu sai cách lại chính là lưỡi dao rạch nát mối tình còn chưa được thành hình.
Đường Trạch thở dài một câu trước khi đóng chặt lại cánh cửa phòng Lăng Cung:
“Sao anh cứ mãi theo đuổi chấp niệm đó như vậy, anh chịu khổ đủ rồi, đừng cố gắng khiến bản thân trông khổ sở nhếch nhách thêm nữa.”
...----------------...
“Đại sư huynh như thế nào rồi, ổn không?”
Dạ Phong đứng đợi ở ngoài cửa, dựa lưng vào tường, tay đút trong túi quần, phong thái nhàn nhã mà không kém phần anh tuấn rạng ngời.
“Chẳng ổn tẹo nào. Trông mặt lầm lì như nhà có tang ấy.”
“Người có thể thuyết phục đại sư huynh cũng chỉ có tiểu sư muội. Tiếc là trách nhiệm đó giờ là của chúng ta rồi.”
“Tình hình này chúng ta có nói anh ấy chẳng lọt vào tai câu nào đâu. Nói nhiều chỉ tổ mất công mất sức.”
Dạ Phong rút ra một gói thuốc lá, giơ về hướng Đường Trạch. Thấy anh lắc đầu, Dạ Phong nhún vai tự lấy một điếu bỏ vào miệng, bật lửa. Khói trắng lượn lờ trước mặt hai người đàn ông.
“Đành cho đại sư huynh tự mình giác ngộ rồi.”
Đường Trạch chẳng nói thêm gì, cuộc trò chuyện kết thúc tại đó với tâm trạng sầu não.
...................... Xin ủng hộ chúng