Vô Tình Lướt Qua (Tiểu Nha Đầu... Thầy Yêu Em)

Chương 8: Chương 8




Ánh nắng nhẹ chiếu xuyên qua rèm cửa tôi mở mắt bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy. Nhất định hôm nay tôi phải trang điểm cho thật đẹp chí ít cũng không mất mặt.

Tôi trang điểm xong diện một cái váy trắng thật dễ thương xuống dưới bắt đầu ăn sáng.

Ba mẹ: ....

Hôm nay dễ thương gớm nhỉ! .

Dĩ nhiên rồi con gái mẹ mà.

Mẹ từ từ ngồi xuống bàn ăn bắt đầu kể lể vài chuyện hồi nhỏ cho tôi nghe .

Ở đây điều làm tôi sốc nhất, sốc một cách lặng lề là ngày trước tôi và Thiên Vũ có hôn ước .

Hờ! Sao mẹ không nói sớm chết con rồi.

9 giờ sáng hôm ấy.

Khi tôi đang ngồi vắt chân lên ghế salon xem phim hàn quốc đang đến phân cảnh nữ chính chọc giận nam chính hình như là sắp đến cảnh giường chiếu rồi.

Tự nhiên có một cánh tay từ đằng sau đặt trên vai tôi lay lay.

Tôi hất tay người đó ra nói:

Bỏ ra, đang hay.

Người đó lại lay lay tôi thêm lần nữa.

Bỏ ra, hôn rồi kìa .

Người đó mặt tôi sầm lại trầm giọng nói từng chữ:

Em đang xem... cái gì thế hả..! .

Nhìn là biết phim hàn quốc rồi cần gì phải hỏi? .

Ơ?! Khoan đã, sao giọng nói này quen thế.

Tôi chộp ngay cái điều khiển như đang tranh rành vơ vét của cải sau đó tắt ti vi một cách nhanh nhất có thể rồi quay lại.

Ơ... sao sao.. thầy lại ở đây? .

Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.

Mẹ em mời tôi tới! .

Mẹ em? .

Phải ! .

Trời tôi đã nói không cần cảm ơn thầy rồi mà... ơ mà...!.

Mẹ em làm gì có số của thầy ? .

Mẹ em nhờ mẹ tôi bảo giùm .

Cái gì thế này càng ngày càng khó hiểu sao lại mẹ mình....

Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi một người phụ nữ trung tuổi bước vào.

Tôi nhảy đến ôm trầm lấy người phụ nữ trung niên hét lớn:

Bác Yến lâu lắm rồi không gặp bác, nhớ bác quá! .

Người phụ nữ trung niên nhẹ đẩy tôi ra

Tiểu Linh không ngờ cháu lớn lên dễ thương như vậy .

Hi, bác anh Thiên Vũ đâu rồi? .

Chẳng phải nó bảo vào đây với cháu trước rồi sao! .

Đâu có? .

Mẹ tôi đi ra ngõ đầu tôi một cái cái con nhỏ này, người ta ở đây còn gì! .

Mẹ tôi vừa nói vừa chỉ về phía Thượng Quân Ngôn.

Tôi sững lại trong giây lát, cái gì chứ đây thầy giáo của tôi Thượng Quân Ngôn là Thiên Vũ sao.

Trong lúc tôi còn sững sờ mẹ tôi nói:

Lâu rồi hai đứa chưa gặp nhau, Tiểu Linh đưa Thiên Vũ lên phòng mẹ và bác Yến có chuyện cần nói với nhau.

Tôi còn chưa hoàn hồn hắn đã kéo tôi lên tầng Tiểu Nha Đầu, đi thôi .

Tôi mở cửa phòng ngồi lên giường hắn cũng leo lên ngồi đối diện tôi. Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị rất nhiều điều để nói với Thiên Vũ bây giờ còn chẳng dám mở miệng.

Tại sao tôi không nhớ ra rằng Thiên Vũ tên đầy đủ là Thượng Thiên Vũ, đúng là ngốc chết đi được.

Thầy tên là Thượng Quân Ngôn mà sao lại là Thiên Vũ được.

Sau khi rời khỏi đó tôi đổi tên .

Tôi còn chưa hỏi tại sao em lại là Tiểu Linh của tôi ấy! .

Thầy! Có lẽ nên bỏ chữ của tôi đi.

Nếu xét về vẻ bề ngoài thì Thiên Vũ cũng không tồi, hồi nhỏ đã đẹp trai giờ còn đẹp trai hơn là vẻ đẹp của sự trưởng thành.

Hắn đưa tay ra trước mặt rồi cọ sát hai ngón tay vào nhau phát ra thành tiếng

Ngắm người đủ chưa? .

Tôi: ... .

Bác Yến với mẹ em nói chuyện gì dưới đấy mà lâu thế, thầy biết không? .

Biết! .

Tôi chỉ là buột miệng hỏi vậy thôi không ngờ hắn lại biết thật .

Nói gì? .

Chuyện hôn sự của chúng ta .

Tôi đang đang uống nước bị hắn nói cho ho sặc sụa, không biết là mình có nghe nhầm không.

Có cần vui mừng thế không ánh mắt hắn có ý cười.

Tôi: ... .

Biết là hồi nhỏ chúng tôi có hôn ước thật nhưng bây giờ thì chúng tôi lớn cả rồi. Phải hủy hôn nhất định phải hủy hôn.

Tôi định chạy ra khỏi phòng thì bị hắn ngăn lại.

Mẹ tôi bị bệnh tim .

Bà rất mong đến ngày hôm nay, nếu em xuống dưới nói gì không hay... .

Vậy bây giờ phải làm sao? .

Đành tùy cơ ứng biến thôi! .

Hắn vừa nói dứt câu thì mẹ lên kêu hai đứa xuống có chuyện muốn nói.

Hắn đi trước không quên túm lấy cổ áo tôi lôi theo bởi tôi đang đứng im bất động như con khờ .

Gần xuống đến nơi hắn chỉnh lại cổ áo cho tôi, rồi nhẹ nhàng nắm tay kéo nhẹ tôi xuống.

Trước khi quyết định hôn sự này thì bác nghĩ lên cho Tiểu Linh về ở nhà bác một thời gian để bùi đắp tình cảm cho hai đứa cũng để cho Tiểu Linh quen dần với cuộc sống mới .

Cái gì ạ! Ở nhà bác...

Mới nói đến đây đã bị một cái véo đau cắt da cắt thịt của Thượng Quân Ngôn vào lưng.

Vui quá, vậy thì tốt quá... tôi cười như khóc trong sự hài lòng của hai bà mẹ.

Không ngờ mẹ lại đuổi tôi đi sớm như vậy, đã thế còn sắp xếp sẵn hành lý cho tôi mang theo luôn rồi.

Mọi chuyện xảy ra... thật quá nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.