Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại - (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 45: Chương 45




Hai ngày sau Lý Ích đúng hẹn mà tới.

Viên Hạo đã sớm cùng An Bình và An Tâm thảo luận phương án tốt nhất, vẫn là như trước, trước tiên lấy bí đỏ cho Lý Ích ăn, để cho Lý Ích cảm thấy ngon, mua lại, dổi thành tiền hoặc lương thực.

Bánh bí đỏ, kỳ thực rất đơn giản, nguyên liệu chính là bí đỏ cùng với gạo nếp. Bất quá hiện tại không có gạo nếp đành phải dùng cao lương diện. Trước hết đem bí đỏ nấu kĩ, đảo thành dạng sền sệt, lại cho thêm chút cao lương diện, đảo đều, cuối cùng làm thành những khối tròn to bằng miệng bát, lại cho vào chảo nóng, thêm một chút dầu chậm rãi rán đến khi hai mặt đều khô vàng là có thể ăn. Bánh bí đỏ này trước đó Viên Hạo đã ăn rất nhiều lần, hiện tại chỉ cần thử hai lần liền thành công. Tuy rằng mùi vị không sánh được với khi làm bằng gạo nếp, nhưng cũng rất ngon. An Tâm cùng An Bình cũng đều cảm thấy ăn rất ngon, liền Lý Ích vừa đến, liền được nếm thử món bánh bí đỏ mới ra lò.

Ăn xong món này, Lý Ích nhìn ba cặp mắt mở to đang nhìn mình, trong lòng cười thầm, bất động nói, “Không tồi, ăn rất ngon.”

Viên Hạo vừa nghe thấy lời này, liền thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười chờ mong, nói, “Anh nói như vậy, nếu tôi bán thì thế nào?”

“Bán?” Lý Ích nhíu mày.

“Không được sao?” Viên Hạo cuống lên.

“Cậu có rất nhiều sao?” Lý Ích hỏi ngược lại.

“Rất nhiều, nhiều đến nỗi ăn không hết.” Viên Hạo quýnh lên, mấy lời này liền bật thốt ra. Sau khi nói xong cậu liền cảm thấy hối hận, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt hận không thể che miệng cậu lại của An Bình cùng An Tâm, trên mặt lại càng sốt ruột.

“Sợ cái gì?” Lý Ích nhìn thấy Viên Hạo có vẻ ảo não, trong lòng liền muốn an ủi cậu một chút, nhưng lời nói ra lại giống như là mệnh lệnh. Bởi vì hắn đối với bí đỏ này có chút đau đầu, cao lương ớt lần trước mặc dù ăn ngon nhưng thứ kia không thể ăn nhiều, đồng thời còn nói với hắn làm món đó làm từ cao lương diện, rất hiển nhiên thứ kia cũng không tính là rất kì lạ. Tuy rằng hắn đến hiện tại cũng không biết làm thế nào? Hơn nữa ba người Viên Hạo cũng hiển nhiên là được ăn phi thường ít ỏi, không dám ăn nhiều, không phải bởi vì ăn nhiều sợ thượng hỏa (nóng), mà là không nỡ ăn. Nhưng cái bánh này,lại nói ăn không hết. Xem ra, trong tay Viên Hạo đúng là có không ít thứ tốt.

Lý Ích càng nghĩ càng đau đầu, hiện tại càng ngày càng không dám để cho cậu làm loạn. dưa chuột kia tuy rằng là dưới sự hợp tác của hắn cùng Dương Phi cuối cùng cũng khiến cho người khác mất hứng thú, quyền trồng lại nắm trong tay bọn họ, người ngoài cũng biết khó mà chiếm được chỗ tốt. Mọi người liền dồn dập đưa ánh mắt phóng tới trên người Viên Hạo, hi vọng có thể từ trên người cậu thi được đồ vật khác, vừa hay Viên Hạo muốn tránh đầu sóng ngọn gió, Dương Phi cùng Lý Ích liền lập tứ đưa Viên Hạo đến nơi hẻo lánh này, Viên Hạo liền biến mất trong mắt mọi người. Mọi người rõ ràng trong lòng, đây là do Dương Phi cùng Lý Ích giấu đi, nhưng ai cũng không dám công khai tìm bọn họ, chỉ có thể ngầm tìm kiếm khắp nơi. Nhưng Viên Hạo nếu như lại ở bước ngoặt này lại tung ra thứ mới, nhất định là gây lên trận bão lớn, Lý Ích cùng Dương Phi muốn thoải mái ứng phó như vậy, liền không dễ dàng gì, người phái ở chỗ này trông chừng ít nhất phải tăng gấp ba.

‘Haiz, quên đi, vốn là muốn kiếm thêm chút tiền.” Viên Hạo tiếc nuối nói.

“Hóa ra là cần tiền?” Lý Ích thở phào nhẹ nhõm, cái này liền dễ giải quyết.

“Ừm.” Viên Hạo đáp một tiếng, nghĩ tầm nếu có số tiền này liền có thể mua rất nhiều lương thực a.

“Như vậy đi. Cậu làm cho tôi hai mươi cái, tôi cho cậu hai ngàn ngân tệ.” Lý Ích nở nụ cười. Tiền hắn cùng Dương Phi đưa cho Viên Hạo đúng là không nhiều lắm, nhưng cũng coi như là giá cả hợp lí, dù sao một thứ mới mẻ, mọi người đều chưa từng trồng, ai biết có thể trồng được hay không, còn nữa, bọn họ cũng không nghĩ tới Viên Hạo phải dùng tiền a, nếu như mười vạn đưa hết cho Viên Hạo, cậu sẽ không liền như vậy tiêu hết tiền đi. Bất quá, nói đến, hắn cùng Dương Phi đều không muốn Viên Hạo nhanh như vậy liền có nhiều tiền, dù sao có nhiều tiền, liền sẽ phát sinh rất nhiều chuyện.

“Hai ngàn, có lợi a.” Trên mặt Viên Hạo liền vui vẻ, nhưng trong miệng lại lầm bầm.

“Hôm nào lại để Dương Phi tới, không phải là lại có hai ngàn sao?” Lý Ích cười. Việc này, quá mức trọng đại, vẫn là để cho Dương Phi tham gia một chân. Lại nói, không chừng mình vừa đi, Viên Hạo liền lập tức liên lạc với Dương Phi, sớm muộn gì Dương Phi cũng biết, còn không bằng trước tiên mình liền cùng Dương Phi nói chuyện.

“Cũng không thể mỗi ngày đều gọi các anh đến.” Viên Hạo thấy bộ dáng này của hắn, lá gan liền to hơn lại trả lời một câu.

“Không có chuyện gì. Không phải là cậu không có tiền sao? Trước tiên tôi cho cậu mượn năm ngàn, chờ sau khi cậu bán được dưa chuột, trả lại cho tôi.” Lý Ích thấy cậu có thể cả gan cùng mình mặc cả, nụ cười trên mặt liền càng ngày càng hài lòng.

“Vay tiền a, không được.” Viên Hạo cũng không có tiếp nhận, cậu luôn không quen vay tiền, chuyện vay tiền này, bất kể người vay tiền, hay là người mượn, nếu như không xử lí được, tâm tình liền không tốt.

“Ồ? Tại sao không được?” Lý ích hiếu kỳ, vay tiền cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ cần có vay có trả là tốt rồi, lại nói, cũng có mấy người không trả tiền, hay hoặc là bị người khác không trả tiền. Dù là hắn cũng có lúc vay tiền. Có một lần hắn đi ra ngoài vội quá liền quên mang ví, lại muốn dùng gấp, đành phải tìm thuộc hạ mượn. Cùng lắm khi trở về liền trả nhiều hơn. Người tìm hắn vay càng nhiều hơn, thậm chí có người mượn không trả. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người phản cảm với việc vay tiền như vậy.

“Không muốn tạo thành thói quen a, vẫn là có bao nhiêu tiền lièn xài bấy nhiêu đi. Cái bánh này, tôi liền cho thêm anh hai cái.” Viên Hạo xoay người vào bếp, không muốn bàn lại cái đề tài này. Ngược lại người ra tiền mua bánh, đưa thêm hai cái trong lòng liền dễ chịu hơn một chút. Dù sao xem vẻ mặt của Lý Ích, có lẽ là không nên lấy ra bán. Cậu cũng không muốn lấy bí đỏ bán ra.

Lý Ích cũng không nói gì nữa, cầm bánh trở về, hắn hỏi Viên Hạo, “Cậu thiếu tiền, là muốn mua đồ sao?”

“Trong nhà không còn lương thực nữa.”

“A, vậy tôi trực tiếp thả thù lao cho cậu hay là đem đổi thành lương thực mang cho cậu.”

“Mua cho tôi ba mươi bao dịch dinh dưỡng, cậu xem vậy được không?” Viên Hạo vừa nghe lời này, lập tức liền hài lòng, không muốn mình ra cửa mua, còn có thể bớt được một chuyến đây, vừa đi ra liền tiêu thêm tiền.

“Được.” Lý Ích nghĩ, hai ngàn ngân tệ đúng là không thể mua bao nhiêu thứ, đặc biệt bọn họ còn có ba người ăn liền. chuyện này vẫn đúng là nên nghĩ biện pháp để cậu có thể kiếm thêm chút tiền thì càng tốt. Bằng không, cậu lại nghĩ đến mấy chuyện bán món đồ nào đó thì càng phiền phức. Nguyên bản hắn cùng Dương Phi cố ý muốn mang Viên Hạo đến nơi hẻo lánh, tuy rằng cái này cũng là yêu cầu của Viên Hạo. Nhưng những người nhìn chằm chằm kia tìm rất lâu cũng không có biện pháp tìm được tung tích của Viên Hạo. Tuy rằng e ngại thế lực của Dương Phi cùng Lý Ích, không dám công khai tìm cái gì, chỉ dám âm thầm hỏi thăm, nếu như để bọn họ tìm được manh mối chắc chắn sẽ tìm cách chiếm được Viên Hạo.

Trở về, Lý Ích liền liên hệ cùng Dương Phi, cùng hắn nói chuyện này. Dương Phi cũng có chút đau đầu, ngươi nói hai người bọn họ đều quen làm người xấu rồi, cũng không thể trực tiếp đem Viên Hạo nhốt lại, không để cậu tiếp tục xuất hiện trước mặt người đời a. Hai người bọn họ đều không làm được chuyện này, lại nói người như Viên Hạo, tính tình tuy rằng mềm, không có nhiều tâm cơ, nhưng cái gọi là thỏ cuống lên còn cắn người. Bọn họ cũng không muốn để cho Viên Hạo sinh ra đối địch với mình.

“Tôi nghĩ, hắn chủ yếu là thiếu tiền.” Lý Ích đem câu chuyện nói cho Dương Phi.

“Thiếu tiền, thời đại này có mấy người không thiếu tiền.” Dương Phi tức giận trả lời.

“Tôi nói thiều tiền, là chỉ hắn không thể ăn no bụng.” Lý Ích cười gằn hai tiếng, cái tên Dương Phi này, tiêu tiền như nước, làm sao có thể cảm nhận được cảm giác này.

“Không thể nào. Hắn sao lại đến mức ăn không no bụng?” Lần này là Dương Phi giật mình. Trong lòng hắn, Viên Hạo coi như cũng có chút một khoản tiền, bằng không sẽ không đi mua xe. Lại nói, bọn họ nguyên bản là muốn đem mười vạn ngân tệ đưa hết cho hắn, sẽ giúp hắn làm những chuyện kia, có thể Viên Hạo sẽ tính toán với bọn họ, tính toán ra liền chỉ cần mười ngàn a. Hắn còn tưởng rằng Viên Hạo cũng không quá thiều tiền a.

“Tôi ngày hôm qua đi, mấy cái bánh này là tôi bỏ ra hai ngàn mua được, hai ngàn ngân tệ, hắn bảo tôi mua trước mấy bao dịch dinh dưỡng, lại còn mua cao lương cùng với gạo thóc, cậu nói xem có thể mua được bao nhiêu? Ngay cả ba bao dịch dinh dưỡng, ba người bọn họ, có thể ăn được bao nhiêu ngày?” Lý Ích lắc lắc đầu, quả thực không biết nói như thế nào về tình huống của Viên Hạo.

“Thảm như vậy?” Dương phi không tin, Viên Hạo này thật đúng là.

“Tôi nói cho hắn mượn tiền, hắn lại không muốn.” Lý Ích tiếp tục đả kích Dương Phi.

“Hắn làm gì vậy, ngay cả vay tiền cũng dám a. ngay cả dưa chuột kia của hắn, sang năm bán, không phải lập tức liền có tiền trả sao?” Dương Phi càng không rõ, vay tiền cũng không phải là chuyện lớn gì. Lại nói, hắn có năng lực, lại có người cho hắn mượn. Có người muốn mượn mà không có cửa.

“Nói chung người như hắn ý tưởng không giống mình. Nhưng mà tôi cũng có chút tán thành, hắn nói có bao nhiêu tiền liền dùng bấy nhiêu tiền, mượn quen rồi, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”

“Ân, nhìn bộ dáng của cậu, cậu là muốn nói nghĩ một biện pháp để hắn kiếm thêm ít tiền?” Nói nửa ngày, Dương Phi bây giờ mới hiểu được ý tứ của Lý Ích. Thật đúng, nói thẳng không tốt hơn sao, còn lòng vòng như vậy, cũng không chê phiền toái sao? Dương Phi ở trong lòng mắng Lý Ích, người này luôn khiến cho mình hơn người khác một bậc, làm chuyện gì, đều không giống người khác tới cầu hắn.

Lý Ích gật gù, không hé răng, nhưng hai mắt nhìn thẳng hắn, loại cảm giác bức bách người khác tỏa ra khiến cho Dương Phi có chút không chịu được. Tuy rằng hai người bọn họ bình thường đối nghịch với nhau, nhận thức cũng nhiều năm, đều hiểu rõ đối phương, nhưng Dương Phi đến nay vẫn không thích tác phong này của Lý Ích. Hắn không thể hiểu nổi, giống như hắn vừa nói vừa cười cũng có thể đem mọi chuyện giải quyết rất tốt đấy sao, cần gì phải một bộ bá vương khí a?

“Này, tôi nói cậu không thể không bày cái trò này sao? Tôi không phải thuộc hạ của cậu, cũng không phải là Viên Hạo.” Dương Phi cà lơ cà phất đứng lên, đi tới bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh, không muốn quay lại nhìn bộ mặt này của Lý Ích nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.