Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại - (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 21: Chương 21: Lại bán dưa chuột




An Bình ở nhà tịnh dưỡng, nhưng hiển nhiên hắn không quá yên tâm về An Tâm cùng Viên Hạo, căn dặn nhiều lần, hận không thể chính mình cũng đi theo luôn, chỉ là thân thể không cho phép.

An Tâm cũng Viên Hạo mỗi người vác theo một túi dưa chuột, gần như hai mươi cân, sau khi hái xong lần này, lần sau muốn hái thì phải đợi lâu hơn trước một chút,hơn nữa có lẽ cũng không hái thêm được bao nhiêu lần nữa. Bởi vì còn quá sớm, bọn họ không dám đi bộ, vì vậy lại đến đường lớn, bỏ ra hai mươi ngân tệ đi không khách.

Cũng bởi vì còn sớm nên Viên Hạo có thể quan sát Thạch Sơn trấn một chút, nơi này so với Thạch Khẩu trấn còn phồn hoa hơn một chút, An Tâm cũng nói cho cậu biết một số chuyện xảy ra. Bởi vì dưa chuột đã đăng kí, thủ tục so với lần trước cũng ít đi, vì vậy mà rất nhanh bọn họ liền bày hàng ra bán. Bởi vì dưa chuột của bọn họ mới xuất hiện, liền có rất nhiều người vây quanh, có người còn muốn cướp mua, bọn họ nói luôn giá cả, mỗi 500 gam 310 ngân tệ.

Rải rác có người muốn mua một hai quả, nhiều nhất chính là mua ba quả, có thể thấy được mọi người căn bản chỉ là muốn mua ăn thử, nào dám ăn thoải mái a. Với tốc độ như vậy, nếu muốn bán xong dưa chuột còn cần một khoảng thời gian, Viên Hạo cùng An Tâm đều nghĩ bán nhanh lên một chút, bọn họ lo lắng cho An Bình, đồng thời cũng không muốn ở ngoài ngốc quá lâu, hiện tại bọn họ căn bản là không có khả năng tự vệ, sợ lại có người xấu chú ý đến bọn họ.

“Ta muốn hết số còn lại.” một giọng nói thét lên, người xem cũng không khỏi tự động tách ra.

Một nam nhân to cao trẻ tuổi đi tới, phía sau hắn còn có một trung niên nam tử, không nói hai lời, liền lên trước đem hết thảy dưa chuột gói lại. Trong tay Viên Hạo còn cầm hai quả, thấy bộ dáng này của bọn họ chỉ sợ không trả tiền, liền vô thức dấu ở đằng sau. An Tâm không chút biến sắc tính toán, lúc này là 350 ngân tệ một cân, tổng cộng là mười một cân, cần 3,850 ngân tệ. Người đàn ông không chút để ý, từ trong túi tiền móc ra tám cái ngân tệ trị giá năm trăm đưa cho An Tâm. An Tâm nhận lấy, nhìn một chút rồi tìm mười lăn ngân tệ trả lại cho hắn.

“Tôi tên là Dương Phi, đem tất cả dưa chuột còn lại của các cậu bán cho tôi đi. Giá cả, chúng ta có thể thương lượng một chút.” Nam nhân hướng An Tâm cười cợt, hiển nhiên là có hảo cảm đối với An Tâm.

An Tâm còn chưa kịp trả lời hắn, trước mặt liền chạy đến mấy người, suốt ruột kêu: “Còn dưa chuột hay không, tôi muốn hết.”

Viên Hạo nhìn nhìn, người này không phải là Lý tiên sinh lần trước đây sao? Làm sao mà hắn cũng tới?

“Lý Ích, ngài cũng tới?” Dương Phi xoay người lại, nhìn thấy người quen, cười híp mắt chào hỏi.

Nhưng Lý Ích rõ ràng không có hảo cảm đỗi với hắn, chỉ nhàn nhạt hỏi thăm hắn một chút, rồi lại suốt ruột hỏi Viên Hạo: “Chẳng nhẽ không còn lại chút gì sao?” Hắn dã sớm nhìn thấy người của Dương Phi nhấc theo một bọc dưa chuột lớn.

“Chỉ còn lại hai cái này.” Viên Hạo từ phía sau lấy ra hai quả dưa chuột. Người phía sau Ương Phi thấy hai quả dưa chuột này, hướng Dương Phi nhìn mấy lần, Dương Phi lại không biểu thị gì cả, một bộ dáng xem trò vui.

“Hai quả liền hai quả đi.: Lý Ích sợ cậu không chịu bán, liền vội vàng lấy tiền ra.

“Coi như của ngài là năm trăm ngân tệ là được rồi.” An Tâm quen thuộc cân nặng, tính chênh lên, kỳ thực chỉ cần hơn 400, nhưng hắn liền báo số chẵn, ngược lại giá cả lúc này là do hắn định đoạt, Lý Ích nào có để tâm đến chút tiền ấy, liền vội vã đưa cho hắn năm trăm ngân tệ.

Dương Phi ở một bên nhìn nhất thanh nhị sở, nhìn thấy thời điểm An Tâm không cố định giá, còn danh chính ngôn thuận để lấy thêm mười ngân tệ. Không khỏi lén lút nở nụ cười, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua vài lần khuôn mặt đẹp đẽ của An Tâm. Nghĩ đến hắn âm thầm kiếm lời thêm mấy trăm ngân tệ, không khỏi cảm thấy hứng thú với hắn.

Bán toàn bộ dưa chuột xong, Viên Hạo cùng An Tâm liền nộp mười ngân tệ cho quản lý nơi này, lần này Viên Hạo cũng là học kinh nghiệm rồi, cò kè mặc cả một hồi, thành công chỉ cần nộp phí ít như vậy. Mấy người Dương Phi Cùng Lý Ích kia vẫn còn chờ bọn họ, rõ ràng là muốn nói chuyện cùng bọn họ. Khẳng định đều là đang nghĩ đến dưa chuột của bọn họ.

An Tâm không muốn để ý đến bọn họ, liền cố ý nói với Viên Hạo: “Chúng ta đi mua đồ đi. Còn thật là nhiều chuyện phải làm a.”

“Ân, đi mua một chút đồ ăn đi.” Viên Hạo gật gù. Hai người rất nhanh đi quanh chợ một vòng, chợ này so với chợ ở Thạch Khẩu thì phồn hoa hơn một ít, người cũng nhiều, đương nhiên mặt hàng cũng phong phú hơn một ít. Viên Hạo lần này cũng không dám mua quá nhiều, cùng An Tâm thương lượng một chút, An Tâm gợi ý để hai huynh đệ hắn ăn dịch dinh dưỡng, món cháo hắn biết là ăn không được mấy bữa nữa, chỉ có dịch dinh dưỡng là tiện nghi nhất, hắn cùng An Bình vẫn là ăn cái này có lời hơn một chút. Thực phẩm tự nhiên, chỉ có thể cho một người Viên Hạo ăn.

Viên Hạo mua ba mươi bao dịch dinh dưỡng, năm cân thổ kim trứng, hai cân thịt, ba cân gạo kê, nhìn thấy gạo kê cậu thật sự cao hứng, tuy rằng quý, cậu vẫn khẽ cắn răng mua ba cân, bỏ ra chín trăm ngân tệ, gạo kê nấu cháo ăn thật ngon a. Hằng năm vào mùa hè cậu đều mua một ít về nấu cháo ăn. Tổng cộng bỏ ra gần như hai ngàn tệ, còn sót lại có hơn ba ngàn, cậu định để lại để cho An Bình chữa bệnh, những đồ này, nếu như tiết kiệm một chút vẫn đủ cho ba người bọn họ ăn mười ngày nửa tháng.

“Các cậu mua nhiều đồ như vậy làm gì? Nhà ở xa sao? Tôi đưa các cậu đi.” Dương Phi nhiệt tình đi theo bọn họ.

“Cảm tạ, không cần.” Viên Hạo nhàn nhạt trả lời, cùng An Tâm đem tất cả mọi thứ gói lại, chuẩn bị bắt xe về nhà, lần này kiếm được tiền, bọn họ phải cố gắng trốn một thời gian, sợ lại bị đạo tặc nhìn chằm chằm.

Viên Hạo thấy Dương Phi vẫn đi theo bọn họ, đương nhiên là sẽ quan tâm kĩ càng nhìn hắn một chút, nghĩ thầm người này có vóc dáng thật là đẹp trai, mái tóc vàng hơi dài, mày rậm mắt to, đồng thời cậu cũng không tự chủ được mà đánh giá Lý Ích ở cách đó không xa, hai người đều là đại soái ca, thân hình tướng mạo đều rất tốt, chỉ có điều Phi Dương là cười híp mắt, mà Lý Ích lại là dáng vẻ lạnh lùng. Hai người này có quen biết, xem ra bối cảnh cũng gần như nhau.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Viên Hạo, Lý Ích cùng Phi Dương đều đồng loạt nhìn về phía Viên Hạo, ánh mắt ba người chạm vào nhau, Viên Hạo có chút ngượng ngùng quay đầu, Dương Phi nở nụ cười: “Viên Hạo, tôi cùng Lý Ích lạnh như băng ai đẹp trai hơn vậy?” Viên Hạo làm sao nghĩ được hắn sẽ hỏi như vậy, trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nhưng mặt có chút đỏ, An Tâm tầm châm biếm một tiếng, lôi kéo Viên Hạo mau chóng tránh ra.

“Ai, đừng đi nhanh như vậy. Tôi còn muốn cùng các cậu trò chuyện một chút. Nếu không thì chúng ta ăn chút gì đi?” Dương Phi kêu lên, Lý Ích cũng đồng thời lại đây.

“Không cần, chúng tôi muốn về nhanh sớm một chút, trong nhà còn có rất nhiều chuyện đây.” An Tâm bấm một cái trên tay Viên Hạo, ra hiệu cậu không cần để ý bọn hắn, Viên Hạo vội vã từ chối.

“Như vậy a. Nếu như có chuyện gì, có thể tìm tôi hỗ trợ.” Dương Phi cũng không có miễn cưỡng, trực tiếp cầm một cái thẻ nhỏ đưa cho Viên Hạo.

Hóa ra danh thiếp là như thế này, cũng to giống như giấy chứng nhận dưa chuột của Viên Hạo, trên mặt ghi tên Dương Phi cùng một chuỗi chữ số, có lẽ là số điện thoại. Lý Ích thấy Viên Hạo cầm thẻ của Dương Phi cũng vội vàng đưa thẻ của mình ra, cũng nói câu tương tự: “Có việc, cũng có thể tìm tôi.”

Viên Hạo cũng nhận lấy, cậu có chút không hiểu nổi Lý Ích, lần trước bọn họ qua lại, Lý Ích có lẽ không nghĩ cùng bọn cậu lui tới, nhưng lần này lại cùng với Dương Phi, hy vọng cùng bọn họ giao du. Nhưng An Tâm rõ ràng lại không muốn cùng bọn họ qua lai, liền vội vã lôi Viên Hạo đi.

Tác giả có lời muốn nói: chính là thu gặt tiểu mạch cùng hạt giống rau thời điểm, hồi hương dưới giúp hai ngày bận bịu, mệt chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.