Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 42: Chương 42: Con Trai Của Ta, Mong Con Một Đời An Yên!




Cuộc sống bị cấm túc thật chẳng khác nào ở trong cảnh tù đày, ngày ngày ta chỉ biết dạo chơi trong bốn bức tường, rảnh rỗi lại ngồi tám chuyện với các đồ vật trong phòng, ta chán đến nỗi sắp biến thành người tự kỷ đến nơi. Ở đây lại không có một người bầu bạn, hàng ngày đám gia nô thay nhau tới đưa cơm cho ta rồi lẳng lặng ra ngoài, chẳng ai thèm nói chuyện với ta cả, “Bạch phu nhân người thật sự ghét con đến thế sao”

Dạo này không biết trong phủ xảy ra việc gì, ta thấy đám gia nô ai nấy cũng đều lo lắng, vội vội vàng vàng thật sự rất khó hiểu, có bữa còn quên luôn đem cơm cho ta. Ta vốn dĩ cũng không tính nhiều chuyện nhưng dạo này phòng ta có vẻ được nới lỏng an ninh, lâu lâu lại không thấy ai canh gác bên ngoài, thế là ta nhân cơ hội này lẻn ra ngoài hóng hớt tình hình.

“Sao rồi, tình hình chiến sự hiện nay sao rồi”

“Nghe nói bên địch vô cùng mạnh, nhưng với sự mưu lược của Thái Hào tướng quân của chúng ta, ta nghĩ bên ta nhất định sẽ thắng thôi”

Ta nghe lõm được hai tên gia nô bàn tán với nhau về trận chiến chốn biên cương, như vậy Thái Hào đang chiến đấu nơi chốn biên cương, vậy mà cả một cái phủ to như vậy lại không ai báo với ta một tiếng, rốt cuộc bọn họ có coi ta là thê tử của Thái Hào không đây “Không được lang quân của ta đang phải hy sinh thân mình chiến đấu nơi sa trường, ta lại ở đây nhàn nhã như vậy, ta nhất định phải đến cạnh chàng, chăm sóc cho chàng”.

Ta nhanh chân trở về phòng, gói ghém một ít tư trang chuẩn bị lên đường. Lúc nãy bên ngoài một tiểu nô tỳ hớt ha hớt hải lao vào ta còn chưa kịp xác định tiểu nô tỳ ấy là ai thì nàng ta đã cất lời: “Là muội, Hoàng Oanh đây”

“Hoàng Oanh”

Ta còn chưa kịp vui mừng, Hoàng Oanh đã gỡ khăn che mặt xuống, cảnh tượng trước mắt khiến ta không khỏi xót xa, từ một cô nương xinh đẹp giờ đây muội ấy đã bị hủy dung nhan, thật không thể nhận ra đây chính là Hoàng Oanh, người nữ tỳ thân cận nhất của ta.

“Tiểu thư, muội…muội thật không muốn sống nữa, không phải vì tiểu thư muội thật sự không muốn sống nữa”

Ta vội đỡ Hoàng Oanh đứng dậy, bảo muội ấy kể hết sự tình cho ta nghe. Thì ra việc điều muội ấy đi lao động công ích là giả, bọn họ nhẫn tâm bắt muội ấy vào kho chứa, đánh đập hành hạ muội ấy để dằn mặt ta. Muội ấy vì không chịu được sự bất công mà họ giành cho ta nên đã thay ta lên tiếng, không ngờ lại thành ra thế này, thật không thể chấp nhận được.

Chưa dừng lại ở đó, ta còn biết trong đợt ra quân lần này, Bạch phu nhân kia còn bí mật để ả Hoàng Oanh kia đi cùng chàng mục đích se duyên cho hai người bọn họ, bà ta còn nói sau khi Thái Hào chiến thắng trở về Hoàng Thượng nhất định sẽ gả Hoàng Oanh công chúa cho chàng còn phong làm chính thất.

Ta nghe xong nhất thời không chịu đựng nổi mà xây xẩm mặt mày, lúc này cảm giác khó chịu trong bụng ùa đến, cảm giác buồn nôn rất khó chịu… Không lẽ ta đã có thai đứa con của chàng.

Nghĩ tới những gì gia đình chàng đã đối xử với ta và Hoàng Oanh, nghĩ tới việc chàng lạnh lùng bỏ rơi ta một mình ở chốn Bạch Phủ không tình người này, nghĩ tới việc ả Hoàng Oanh kia sắp đạt được tâm nguyện cướp đi chàng khỏi tay ta, trong thâm tâm ta lại khởi lên một ý niệm xấu, ta muốn chàng mãi mãi sẽ không gặp được ta và con của chàng, ta muốn chàng phải ân hận cả đời.

Nghĩ là làm sau khi sơ cứu băng bó vết thương cho Hoàng Oanh, ta cùng nàng ấy rời khỏi phủ của Bạch gia. Do mục đích của Bạch phu nhân là đuổi ta ra khỏi phủ càng sớm càng tốt nên việc trốn khỏi phủ của hai bọn ta rất đổi dễ dàng, bà ấy còn không quên sai người chu cấp ngân lượng cho hai bọn ta còn sai người đưa hai bọn ta ra khỏi thành đến một nơi vô cùng hẻo lánh, ít người mà không ai biết.

Ta thấy vậy cũng tốt, vừa có ngân lượng lại vừa đỡ mất công kiếm chỗ trốn chàng nên cũng để mặc cho bọn họ sắp xếp, dù sao ta với Hoàng Oanh cũng là phận liễu yếu đào tơ, muội ấy lại đang bị thương không thể tự di chuyển được, xem ra bà ta cũng có chút nhân tính.

Thời gian đầu ở đây ta cũng có chút không quen, từ trước đến giờ tuy ta không phải thuộc hạng tiểu thư kẻ hầu người hạ nhưng ít nhất ta sống trong cảnh nhung lụa không thiếu thứ gì, giờ phải ở trong một căn nhà bỏ hoang, thiếu thốn đủ điều, xung quanh lại chỉ lác đác vài căn nhà khiến cho có chút lo sợ. Ta nhìn xuống bụng mình nhẹ nhàng an ủi đứa con trong bụng, nói với nó nhất định sau này sẽ dạy nó làm một người tốt.

“Tiểu thư, không phải người đang mang thai đấy chứ”

Ta khẻ gật đầu, còn Hoàng Oanh mắt chữ a miệng chữ o mình ta không thốt nên lời.

“Tiểu thư tất cả đều tại muội, không phải vì muội tiểu thư đâu phải chịu đựng cảnh này, muội thật đáng chết”

Ta vội nắm tay Hoàng Oanh giải thích để muội ấy hiểu ta chính là người phải xin lỗi vì đã lôi muội ấy vào chuyện này. Nếu không phải vì ta muội ấy đâu phải mất đi nhan sắc của mình, bọn họ làm như vậy cũng chỉ muốn nhắm vào ta mà thôi, vì vậy tất cả là lỗi của ta. Nói xong hai tỷ muội chúng ta ôm nhau mà khóc, rồi động viên nhau cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Hằng ngày, Hoàng Oanh vào rừng đốn củi, bắt cá, hái quả…Còn ta ở nhà nấu nướng thêu thùa, tiện thể tĩnh dưỡng cho cái thai trong bụng. Lâu lâu Hoàng Oanh lại mang những chiếc khăn thêu của ta lên chợ phiên bán kiếm ít tiền mua mấy thứ bổ dưỡng bồi bổ cho ta và con, cuộc sống cứ thế mà bình dị qua ngày, cái thai cũng dần dần lớn lên khỏe mạnh.

“Hoàng Oanh, ta … hình như ta sắp đẻ tới nơi rồi” Ta vội lay Hoàng Oanh dậy trong đau đớn.

“Tiểu thư người ráng chờ muội, muội đi tìm bà đỡ ngay đây” Hoàng Oanh hớt hải chạy đi.

“Oa…Oa…Oa”

“Chúc mừng cô nương, một bé trai kháu khỉnh, đáng yêu”

Lúc này đây ta có thể thật sự cảm giác được hạnh phúc của một người mẹ khi nghe tiếng con mình chào đời là như thế nào, thật sự rất đỗi thiêng liêng. “Con trai của ta, mong con một đời an yên”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.