Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 55: Chương 55: Anh đi đâu




“Đi bắt cô ấy.”

Hứa Thanh dựa lưng vào ghế, hướng ra ngoài cửa dương dương tự đắc.

“Cậu đây là hoán đổi tạp niệm! Phạm pháp hay không phạm pháp, cậu nói không tính, mình nói cũng không tính..”

“Vậy ai nói thì mới tính?”

“Mình nói thì tính, mình nói thì tính.” Vương Tử Tuấn vội vàng hòa giải “làm cái gì vậy chứ, tại sao lại bắt rồi.. Bắt rồi thì ai nuôi?”

Tần Hạo không nói chuyện, Hứa Thanh nhìn cậu ta lại nhìn Vương Tử Tuấn, nói: “Cô gái đó giống tội phạm sao?”

“Không giống!” Vương Tử Tuấn lắc đầu như trống bỏi.

Dừng một chút anh ta hiếu kì hỏi: “Kia.. Sao lại tới đây? Không nhà không người thân, còn không có thân phận, cậu định làm thế nào?”

“Tới lúc đó xem thế nào.”

“Lần trước ăn đồ nướng, người cậu hỏi là cô ấy phải không?” Tần Hạo mở miệng.

“Không sai.” Hứa Thanh thế nhưng nhanh nhẹn dứt khoát thừa nhận “có thể làm không?”

“Không thể làm được.”

“Không làm được cậu còn cùng mình nói vết tích, còn không phải là sẽ phải đưa tới trạm cứu trợ hay sao?”

“...”

Tần Hạo phát hiện mình bị Hứa Thanh dẫn chếch đi rồi. Bưng trà uống một ngụm, đầu đề câu chuyện lại được chuyển quay về “lúc trước cô ấy làm công việc gì?”

“Hắc.” Hứa Thanh vui vẻ “người không phạm pháp, cậu dựa vào đâu mà điều tra cô ấy?”

“Hỏi thôi mà cũng không được hay sao?”

“Cậu đây mà gọi là chỉ hỏi thôi sao?”

Cảm thấy hai người lại chuẩn bị nổi nóng, Vương Tử Tuấn vội vàng giơ tay quát dừng “được được, dưới gầm cầu công viên Thường Xuân có mấy người lưu lang. Chuột, nếu cậu thực sự nhàn rỗi thì hãy quản đi.

Có điều cậu, cậu dự định làm thế nào?”

Anh ta quay sang Hứa Thanh hỏi: “Cái gì cần làm thì làm, đây không phải vừa hay có chuột ở đó sao.. Không lẽ cậu muốn cứ giấu như vậy mãi?”

“Trước tiên phải xem tình hình đã, bây giờ cô ấy không thể nói về vấn đền cha mẹ.. Có thể là thực sự không biết, cũng có thể là không muốn nhắc tới, cũng có thể là bị cha mẹ ngược đãi, hành hạ chạy ra ngoài. Để cô ấy thoải mái một thời gian, sau đó mình thử xem có hỏi ra được không.”

Hứa Thanh dựa lưng vào ghế, làm như không có chuyện gì nói: “Bây giờ mình sẽ nuôi cô ấy, cũng không phải là không thể nuôi nổi.. Trong nhà có một người nấu cơm cũng không tồi.”

Dù sao trước mắt mà nói, Khương Hòa chỉ cần không phạm tội, thành thành thực thực chờ đợi, nhiều nhất thì cũng chỉ là hỏi ý kiến, cũng không thể dùng thủ đoạn kỹ thuật để đi điều tra cô ấy, thỏa đáng là một người lưu lang ở xã hội hiện đại.

Chỉ là thời cơ vẫn chưa chín muồi, tất cả vẫn chưa chuẩn bị thỏa đáng, bị lưu lại bản ghi chép điều tra quá sớm thì sẽ không tốt, chỉ cần để Tần Hạo biết có người như vậy là được, đợi chuẩn bị tốt rồi thì một lần nữa tranh thủ đem chuyện này một lần làm xong.

“Cậu không sợ cô ấy phạm pháp trốn ở nhà cậu?” Tần Hạo bĩu môi.

“Làm một người cảnh sát nhìn ai cũng thấy phạm pháp, cậu bắt cô ấy đi, đi đi, bây giờ tranh thủ thời gian đi.”

“...”

“Vẫn chưa xong có phải không?” Vương Tử Tuấn không kiên nhẫn “đến đây để ăn cơm hay đến đây để tranh cãi?”

“Mình cảm thấy cậu có vấn đề.” Tần Hạo cãi bướng.

“Mình không có vấn đề.”

“Vậy cậu đem cô ấy trốn cái gì?”

“Ngại phiền phức.”

“Thế nào cũng phiền phức, cậu liền đơn giản kết giao bạn gái? Qua hai năm thì đá?”

“Từ từ tới, vạn nhất cô ấy nghĩ thông rồi đi tìm cha mẹ thì sao?” Hứa Thanh thuận miệng nói bậy.

“Không phải là nói không có cha mẹ sao?”

“Cô ấy nói là không có, nhưng sự việc luôn có vạn nhất.. Ngày trước lúc mình bị lão đầu tử cầm thắt lưng mặt đồng đánh cũng muốn chạy ra ngoài lưu lang, làm một người lưu lang không nhà cửa.”

“Cô ấy không có giấy tạm trú.”

“Vậy cậu phạt tiền đi, mấy chục? Năm chục?”

“...”

“Hai người các cậu có bệnh đúng không?” Vương Tử Tuấn không chịu nổi nữa, đứng dậy đi ra cửa thúc giục đem đồ ăn lên.

Hứa Thanh dựa vào ghế, miễn cưỡng cùng Tần Hạo đối mắt. Hai người mắt to đối mắt nhỏ, Tần Hạo nghẹn nửa ngày, ngón tay điểm điểm anh.

“Trước tiên mình tin cậu.”

“Hừ.” Hứa Thanh hừ hai tiếng, nhìn đi nơi khác, quay đầu lại “khi nào cậu nhàn rỗi thì nghĩ biện pháp, xem có thể giúp chị dâu của cậu giải quyết chuyện này một chút hay không.”

“Má nó chứ.. Cút.” Tần Hạo tức tới mức run run.

Loại chuyện thụ lý án này, tên gia hoa này hình so với mình còn quen thuộc hơn.

“Được rồi được rồi, đồ ăn được đem lên rồi, đừng nói có hay không có nữa.. Uống rượu.”

Vương Tử Tuấn đem theo hai chai rượu đi vào, rót cho hai người bọn họ “mình bỏ lại bạn gái trong chăn, bất chấp tuyết rơi chạy tới đây chính là vì để nghe hai cậu nói linh tinh hay sao?

Đúng rồi, lần trước sinh nhật bạn gái của mình, cậu làm cho mình.. Phải phạt cậu hai ly.”

“Được được, phạt mình ba ly.”

Hứa Thanh không tiếp tục dong dài, cầm ly lên làm một ngụm, nếm thấy mùi lạ thì nhíu mày “thận mình không bị hư, không uống cái này, đợi mình đổi loại khác.”

“Sớm muộn gì cũng bị hư, chuẩn bị trước, tháng sau là sinh nhật bạn gái mình, tới lúc đó đừng lại..”

“Cậu chờ đã, bạn gái cậu một năm đón mấy lần sinh nhật?”

“Một lần a, đây không phải là chia tay người kia rồi sao, lúc mình thất tình còn đưa lên nhật ký đó, tiếp sau lại tìm thấy rồi.”

“...”

“...”

“Như vậy gọi là thất tình a?” Tần Hạo đen mặt. Vốn dĩ mặt đã đen, bây giờ lại càng đen “mình khi nào thì mới thất tình một lần đây?”

“Này, cậu vẫn là nên xuất gia đi, làm một vũ tăng cũng rất tốt.”

“Đừng nhiều lời, ăn đồ ăn đi.”

Trời mùa đông, bên ngoài hoa tuyết bay, trong phòng bao ba người ăn khí thế ngất trời, đều không rối rắm chuyện nát kia. Cho dù có vướng mắc thì cũng không hỏi ra được gì, trong lòng Tần Hạo rất rõ ràng điều này.

Lời đã nói tới như vậy rồi, phỏng chừng Hứa Thanh thực sự không có chuyện gì, tên gia hỏa này so với ai cũng đều tinh, trước đây là sai nhỏ không ngừng, sai lớn không có, có thể làm gì, không thể làm gì đều rất rõ ràng.

“Không phải mình nói, chuột, cậu thực sự nên tìm một cô bạn gái đi, ngày ngày chỉ có một mình, thực không bình thường..”

“Đây là vấn đề nên hay không nên sao?” Tần Hạo bất đắc dĩ.

“Xe kia của mình cho cậu mượn, cậu ở bên ngoài quán bar đi bộ vài vòng, đi vào uống vài ly gì đó.”

“Như vậy cũng có thể gọi là bạn gái?”

“Nếu không thì gọi là gì?”

“...”

Mặt Tần Hạo đỏ lên, buồn bực dùng lực uống một ngụm rượu “đừng quan tâm gọi là gì, chiêu đó của cậu mình không học được, cũng không muốn học.”

“Vậy thì học Thanh Tử, “nhân xung quan nhất lộ vi hồng nhan”, em gái trực tiếp biến thành bạn gái..”

“Hey hey, vốn dĩ chính là bạn gái” Hứa Thanh sửa lại cho đúng “xung cái gì lộ, con mẹ nó chính là thiếu đòn.”

“Được rồi, thêm ly nữa.”

Vương Tử Tuấn nâng ly chạm một cái, lắc đầu ngó nhìn Tần Hạo, đột nhiên nói: “Chuột, cậu hình như.. Vẫn là một con chim non đúng không?”

“Mình, má nó chứ.. Chim non thì đã làm sao, mình rất tự hào!”

“Đươc, cậu tự hào, khụ..”

“Khụ em gái cậu!”

Tần Hạo đúng lý hợp tình, trinh tiết là thứ nhất định phải giữ.

Hứa Thanh nở nụ cười một chút, lắc lắc ly rượu, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết ở bên ngoài càng rơi càng nhiều.

Không biết cô nàng kia đã ăn cơm chưa..

“Lại thêm một chén nữa đi!” Vương Tử Tuấn bưng ly rượu lên.

“Không uống nữa, uống đủ nhiều rồi, ăn đồ ăn, ăn đồ ăn đi.” Hứa Thanh uống nốt rượu trong ly, cảm thấy cũng đủ rồi, không uống thêm nữa.

Rượu đủ cơm no.

Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài đã phủ một tầng tuyết, một mảnh trắng xóa. Ba người đều uống rượu, xe của Vương Tử Tuấn cũng không thể lái, gọi điện thoại gọi người tới thay anh ta lái về. Tần Hạo gọi xe về trước. Hứa Thanh và Vương Tử Tuấn chen chúc ở phía sau của chiếc Cadillac.

“Có chút việc vừa rồi không tiện nói, những cửa hàng đó của nhà cậu, có chức vị nào không cần chứng minh thư mà vẫn có thể làm không?”

“Hắc, làm gì có cái này, trừ những công việc vặt..”

“Hỏi chính là những cái đó.”

“Hửm?” Vương Tử Tuấn cân nhắc “muốn sắp xếp cho bạn gái của cậu? Cái này không thành vấn đề, có thể chào hỏi là được.”

“Không, chính là sau này có thể có tác dụng, cô bạn gái đó của mình nếu như muốn làm chứng minh gì gì đó.. Cô ấy vẫn luôn lang thang cũng không thể được, có thể tra ra được chút chuyện đã từng trải qua như vậy sẽ càng dễ dàng hơn.” Hứa Thanh cân nhắc, nói: “Tốt nhất là làm công việc đó từ khi mười sáu tuổi, làm công trong kỳ nghỉ hè, nghĩ biện pháp xem có thể sắp xếp một chút không.”

“Nghiêm túc như vậy?” Vương Tử Tuấn vô cùng kinh ngạc nhìn Hứa Thanh, cân nhắc một chút thì hiểu được “ý là.. Hai năm trước cô ấy đã làm việc ở cửa hàng của nhà tôi, phải không?”

“Không sai, có thể sắp xếp được không?”

“Mình về nghiên cứu một chút, xem xem làm như thế nào.” “ Vương Tử Tuấn vỗ vỗ ngực “cứ để đó cho mình.”

“Được, thuận đường đưa mình về nhà.”

* * *

Về tới nhà, mở cửa ra liền thấy Khương Hòa đang ngồi bên máy tính chơi game, bộ dáng chăm chú, so với tăng ca còn nghiêm túc hơn.

“Ăn cơm rồi chứ?”

“Ăn rồi, để phần cho anh một chút, anh có muốn ăn không?”

“Không cần đâu, còn học được phần cơm..” Hứa Thanh cười cười, đem theo cảm giác say ngửa người nằm lên sô pha.

Vẫn là cảm giác ở trong nhà tốt.

Dừng một chút, anh lại mở miệng nói: “Đợi khi nào tôi đói thì sẽ ăn.”

“Được.”

Khương Hòa khịt khịt mũi “Anh lại đi uống rượu.”

“Ừm, uống một chút.” Hứa Thanh nghiêng đầu nhìn cô ấy, có chút cảm giác rung động muốn ôm.

Sau khi uống rượu dễ dàng bị bốc lên đầu..

Anh lựa chọn ôm Đông Qua, dùng lực xoa nắn vài cái.

“Anh..” Khương Hòa khụt khịt mũi, ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

“.. Có phải là tới thanh lâu rồi?”

“Hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.