Hi vọng giàu nhanh chóng đã không còn.
Thực ra mà nói, đôi giày cỏ này nói nó trước đời Chu cũng đúng. Nói nó từ thời Khai Nguyên cũng đúng.
Nói cho cùng ai cũng không nghĩ rằng lịch sử cách hiện tại chỉ một lớp màng. Đâm thủng rồi thì rơi ra một người.
“Nghe nói người chơi máy tính nhiều sẽ biến thành ngốc. Con ít chơi máy tính một chút, ra ngoài nhiều một chút.”
Hứa Văn Bân lười để ý đến anh ta. Đứng dậy ra ngoài.
Cầm một đôi giày cỏ rách nói là đồ cổ thời Đường. Tại sao không nói là Lưu Bị bện ra đôi giày đó?
“Ai ya, ba thử nhìn cẩn thận một lần xem sao.” Hứa Thanh chưa chết tâm “Xem xem có thể làm được đồ cũ gì hay không..”
“Ồ, con làm cũ là có thể thành đồ cổ? Nhìn con xem con.. Không phải ta nói con.. Có thể làm việc nghiêm chỉnh hay không?”
Hứa Văn Bân trong lòng khó chịu. Đưa tay dùng sức chỉ chỉ anh ta: “Đừng cả ngày suy nghĩ có với không cái gì. Học tâpTần Hạo đi có được không?
Lão Tần đến Xuyến Môn nói Tiểu Hạo làm cảnh sát rồi. Hỏi con làm gì, Ta không có mặt mũi mà nhắc đến.”
“Nghề tự do, nghề tự do.” Hứa Thanh thu lại đôi giày cỏ. Cái này không thể để Khương Hòa nhìn thấy. Nếu không sẽ nghĩ anh ta bị biến thái.
“Tự do.. Cái rắm.”
Hứa Văn Bân cao giọng nói ra hai từ. Đưa mắt nhìn cửa phòng để đồ, sau đó giọng lại nhỏ xuống, thanh điệu nhỏ lại như trẻ con.
“Nếu không phải con đã lớn rồi, ta nhất định sẽ lấy cái gậy cho con một trận..”
Nói xong hứa Văn Bân quay đầu nhìn một vòng. Không có gậy, sau đó thuận tay cầm lấy cây kiếm để ở sô pha “Tự do còn lấy một đôi giày rách giả tạo? Đây có phải là..”
Giọng nói bỗng dừng lại. Hứa Văn Bân giống như vịt bị nắm yết hầu. Lăng lăng nhìn cây kiếm trên tay mình.
“Đồ chơi, mua đồ chơi!”
Hứa Thanh một phen đoạt lấy, cười ha ha nói: “Chỉ là chơi một chút.. Làm gì có cổ vật nào.”
Nếu kiếm bị lão đầu tử đem đi mất. Khương hòa có thể không tức giận sao. Đây là thứ mà cô ấy ăn cơm cũng đem theo.
Hứa Văn Bân tháo xuống mắt kính lấy tay nhào nặn mắt, lại đeo lên lần nữa. Nhìn kiếm trên tay Hứa Thanh không buông.
“.. Con đưa cho ta.”
“Không đưa.” Hứa Thanh lắc đầu.
“Có đưa hay không?”
“.. Được được được, đưa cho người nhìn một chút.”
Hứa Thanh nhún nhún vai, cố giả vờ bình tĩnh đưa kiếm cho Hứa Văn Bân.
Không có lý nào mà giày cỏ không phải đồ cổ, kiếm lại là đồ cổ.
“Không phải thực sự là đồ cổ đi? Người thử đánh giá xem?”
“...”
Hứa Văn Bân không lên tiếng. Biểu tình ngưng trọng nhìn từ phần thân đến phần chuôi kiếm. Sau đó từ từ rút kiếm ra.
Thân kiếm từng chút một hiện ra trước mắt. Hứa Thanh không khỏi ngừng thở.
“Đi chết đi.”
Chỉ rút ra được một đoạn Hứa Văn Bân lại thở hổn hển đem kiếm khép lại. Ném trả Hứa Thanh quay thân chạy lấy người.
Thật dọa người, suýt chút nữa đã tin tên tiểu tử không bình thường này.
“Tìm công việc đi. Nếu không thì con cũng đi phỏng vấn làm một nhân viên công vụ đi. Vì nhân dân phục vụ.”
Tiếp tục bắt lấy cánh cửa dặn dò một câu. Hứa Văn Bân tiếp tục liếc nhìn một lần cửa phòng Khương Hòa. Đóng cửa đi ra ngoài.
“...”
Hứa Thanh buồn bực đem kiếm rút ra, lại đóng lại, lại rút ra, có một chút hiểu rõ rồi.
Một chút phản ứng ô xi hóa đều không có. Thật giống một món đò chơi.
Cửa phòng Khương Hòa mở ra, anh ta tiện tay ném kiếm qua nói “Cái này cất giữ cẩn thận, đừng tùy tiện đem ra.”
Khương Hòa đặt kiếm xuống. Hứa Thanh nhìn cô, có một chút hứng thú hỏi “Vừa nãy cô định gọi bố tôi là gì?”
“Ta không biết phải gọi là gì.”
“Đó là ba của tôi, phụ thân của tôi, cha của tôi.. Cùng một ý nghĩa, cô gọi ông ấy chú là được rồi. Nếu một ngày nào đò gặp mẹ của tôi.. Ừm, cũng chính là mẫu thân của tôi, nương của tôi, cô kêu bà ấy là dì.”
Hứa Thanh không biết ở Thời Đường xưng hô như thế nào. Dù saohai chữ cha, nương chắc là sẽ không sai.
“Chú, dì”
Khương Hòa gật đầu, bày tỏ mình đã nhớ rồi.
Dừng một lúc lại hỏi: “Ngươi không muốn học võ nữa sao?”
Có đường tắt nào để có thể nhanh chóng trở thành cao thủ hay không? Hoặc là có công pháp nào lợi hại hay không? “
“ Chuyện luyện võ làm gì có lối tắt. “
“... “
Hứa Thanh thất vọng, mấy ngày trước còn thử luyện đứng trang một chút, mới có 5 phút mà anh ta đa không trụ được. 2 tiếng đồng hồ quả thực là muốn mạng.
Bây giờ xã hội hòa bình, giá trị của việc luyện võ là rất thấp. So sánh với ở bên ngoài có thể nói là không có tác dụng gì. Làm người khác bị thương còn phải đền tiền.
Luyện công? Luyện cái rắm.
Cực khổ là vì hưởng thụ sau này. Không có một lợi ích nào thì khổ cực để làm gì. Đó là một loại bệnh.
“ Qua đây chơi trò chơi đi, việc luyện công sau này lại nói. “
Học được cách sinh sống là chuyện làm từng chút từng chút một. Một đứa trẻ khi bắt đầu hiểu chuyện, cũng đều băt đầu từ việc chơi trò chơi mà tiếp nhận thế giới.
Xếp gỗ, xếp hình là trò chơi, kiếm tam cũng là trò chơi không có gì khác biệt.
Lão đầu tử đột nhiên chạy đến, chỉ một chút như vậy. Việc cần làm vẫn phải làm. Khương Hòa chơi trò chơi dưới sự chỉ điểm của Hứa Thanh. Bắt đầu từ sáng tạo nhân vật. Bất tri bất giác đã qua một buổi chiều.
Một người trống rỗng xuất hiện, muốn nuôi sống chính mình. Cũng chỉ có thể ở trên thế giới mạng giả dối nghĩ biện pháp. Cách màn hình, đừng nói là một cổ nhân. Cho dù là một con mèo thành tinh dùng móng vuốt đập bôm bốp vào màn hình thì cũng chẳng ai biết.
“ Cái này phải kiếm tiền như thế nào? “
Lúc ăn cơm, Khương Hòa mở miệng hỏi. Thực tại cô ấy không hiểu tiền ở thế giới này kiếm như thế nào.
Không lẽ mọi người đều ngồi ở nhà, nhìn màn hình chơi trò chơi thì sẽ có người đem đồ ăn đồ uống tới. Thực tại quá kì quái rồi.
“ Đợi khi cô học xong rồi giúp người khác chơi. “Hứa Thanh nói.
“ Giúp người nào? “
“ Ừm.. Để tôi nghĩ xem nên giải thích thứ này với cô như thế nào. “
Đối diện với ánh mắt ham học hỏi của Khương Hòa. Hứa Thanh không lựa cho qua loa có lệ. Chủ yếu là sợ cô ấy không có động lực, còn có thể hoài nghi mình lừa cô ấy.
“ Cái này là một hạng mục giải trí. Chính là ăn uống no đủ rồi, không có việc gì làm sau đó thì đem ra tiêu khiển. Chính là giống như vui đùa, có hiểu không? “
“ Ừm, trò chơi “Khương Hòa gật đầu biểu hiện đã hiểu.
“ Sau đó có rất nhiều người, mấy vạn, mấy chục vạn người cùng nhau chơi một trò chơi. Nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người không có thời gian để chơi. Không phải ai cũng đều giống tôi.. giống cô nhàn rỗi. Họ không có thời gian để chơi, vì vậy sẽ trả tiền cho người nhàn rỗi giống như cô giúp họ chơi. “
“ Không có thời gian chơi trò chơi, cho nên tiêu tiền mướn người giúp mình chơi? “Khương Hòa có thể hiểu được chuyện này.
“ Đúng vậy, tôi đã bỏ tiền ra để mua trò chơi, còn muốn tôi phải bỏ thời gian ra để chơi? “Hứa Thanh cười, cúi đầu ăn một chút thức ăn. Cũng không tiếp tục trêu đùa Khương Hòa nữa. Nghĩ nghĩ rồi nói” Cô chính là tương đương giúp cho địa chủ lão tài nuôi dế. Đợi cô nuôi nó tốt rồi họ sẽ trực tiếp đem nó đi chơi. Như vậy thì hiểu rồi chứ?”
Dù sao thì cũng miễn cưỡng gọi là một công việc. Hứa Thanh giải thích rất tỉ mỉ. Khương Hòa cũng thật chăm chú lắng nghe.
Làm một cô gái nghiện mạng còn tốt hơn là nửa đêm giả quỷ ra ngoài dọa người. Trong lòng Hứa Thanh chính là ý niệm này.
Về phần tương lai.. Trước tiên phải hiểu được cách sống, mới có thể nói chuyện tương lai.
Ăn xong bữa tối, Khương Hòa tiếp tục mò mẫm trong thế giới trò chơi. Hứa Thanh mở chiếc tivi mới mua xem tin tức phát sóng trực tiếp.
Đông Qua ăn rất no, lười nhác ở phòng khách đi dạo một vòng. Giống như đang đi tuần tra một vòng ở lãnh địa của mình. Sau đó dừng lại trước ghế sô pha. Nhìn hai người do dự một lúc, nhảy lên đùi của Khương Hòa nằm.
Đêm đến ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà trong thành phố sáng lên, mỗi một cái là một cuộc sống khác nhau.