Trung tâm thành phố Tuyên Dương có rất nhiều tòa nhà cao ốc san sát nối tiếp nhau. Người người ăn mặc ngăn nắp đĩnh đạc đi nhan nhãn trên đường phố, những thứ xa xỉ thời thượng liếc mắt trên đường phố cũng thấy được ngay cả WC công cộng cũng tản ra mùi thơm của tiền tài.
Nhưng khác với trung tâm thành phố chính là ở đây mặt ngoài nhìn thấy phồn vinh, nhưng vẫn còn có một ít tòa nhà thấp bé, phòng ốc kiến trúc chen chúc hỗn độn thậm chí có thể thò tay qua khung cửa sổ bắt tay với nhà kế bên. Ngõ nhỏ âm u ẩm ướt, không thấy được ánh mặt trời.
Và chỗ đó được gọi là —— thôn trong thành phố.
Ở nơi này cư dân phần lớn là những người có mộng trở thành người thành phố, vẫn chưa có nền móng vững chắc nên chọn nơi này làm nơi dừng chân.
Hôm nay giữa trưa, thời tiết nóng bức.
Một chiếc Maserati màu đỏ sậm ngừng ở đầu ngõ, làm cư dân trong xóm cứ quanh đi quẩn lại nhìn nhìn cực kỳ hâm mộ.
Lúc này, cửa xe mở ra, một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp từ trên xe bước xuống, nhìn hẻm nhỏ dơ bẩn mọi thứ hổn loạn nhăn mi.
Người qua đường sôi nổi mà chẳng thể làm gì được ngoài xuýt xoa, thật là làm nam sinh trầm mặc, nữ sinh rơi lệ một màn.
Cô gái đi vòng qua lên kia mở cửa xe, khó tin nói: “Vu Tư Linh, cậu chắc chắn muốn ở lại chỗ này à?”
“Đương nhiên.” Bên trong truyền ra một giọng nói còn mang theo ý cười như nước suối gió mát, thấm nhân tâm phi.
Người qua đường không khỏi tò mò, cố gắn rướn cổ nhìn phía bên kia.
Người trong xe đầu tiên để vali xuống sau đó mới đặt hai chân bước xuống. Một lát sau, tất cả mọi người đều không dám hô hấp sợ lại làm kinh động đến vị mỹ nhân mới vừa đến.
Cô gái này ước chừng hai mươi tuổi dáng vẻ xinh đẹp nhưng lại pha thêm chút thành thục.
Tóc xõa, hóa trang điểm nhẹ nhàng, một cái quần jean màu xám phối với áo sơ mi trắng đơn giản lại không có vẻ nhạt nhòa.
Không thể không thừa nhận bây giờ có gương mặt đẹp dáng người tốt thì có mặc cái bao tải cũng bưng lên tivi được.
Đặc biệt là nụ cười trên mặt cô gái đó, gãi đúng chỗ ngứa, mi mắt cong cong nhìn về phía ngõ nhỏ.
Ánh mặt trời dừng trên gương mặt nàng, lông mi nhỏ dài hơi hơi rung động, đôi mắt trăng non linh động có thần, mũi cao thẳng, môi mỏng mê người. Thời điểm cười rộ lên còn có một đôi má lúm đồng tiền.
Mấy cái nam sinh trong xóm liếc mắt nhìn nhau nhưng không ai dám lên trêu chọc
Bọn họ biết rõ, cô gái xinh đẹp tuyệt trần này sẽ không đời nào chọn ao cá nhà bọn họ.
Bất quá không khí xung quanh cô gái này không khiến cho người khác muốn tránh xa ngược lại làm người nhịn không được muốn tới gần chỉ vì muốn nhìn nụ cười nàng nhiều hơn.
Trong lúc các nam sinh do dự hết sức, đã có người lướt qua bọn họ chủ động tiến lên chào hỏi.
“Mỹ nữ, muốn tới xem phòng sao?” Bà chủ nhà trọ tóc quăn phe phẩy cây quạt hương bồ hỏi.
“Không cần, chúng ta đã chọn được phòng rồi.” Vu Tư Linh hướng nàng cười cười, quay đầu nhìn về phía Đào Thư Cần.
Đào Thư Cần mở cốp xe.
Vu Tư Linh tiến lên hai người hợp lực khinh ra một cái túi da rắn, bên trong trướng phình phình.
Mọi người: “???”
Đây là muốn làm gì?
Vu Tư Linh nhìn một vòng, thấy bên cạnh có một chiếc xe ba gác đang dừng chạy tới cùng người lái xe nói hai câu. Ông chú cao hứng đi tới khiêng lên túi da rắn ném vào xe ba bánh: “Cô gái, muốn đi tới đâu.”
Vu Tư Linh chạy nhanh lôi kéo Đào Thư Cần đi qua bên này: “Tôi dẫn đường cho ông.”
Một đám người hốt hoảng.
“Đám bạch phú mỹ tới đây làm gì?”
“Trải nghiệm sinh hoạt?”
“Xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo?”
“Không hiểu mấy người này định làm gì, kẻ có tiền thật biết chơi.”
Đi thẳng vào ngõ nhỏ đến ngã rẽ thứ nhất quẹo trái, tòa nhà đầu tiên chính là nơi Vu Tư Linh thuê. Nói đúng ra là nàng cùng bạn gái Lê Nguyệt Uẩn cùng nhau thuê.
Phòng ở lầu 4, không có thang máy, ánh sáng tạm được.
Đại thúc đem đồ vật để xuống xong liền chạy lấy người.
“Cậu thuê căn nhà tốn bao nhiêu tiền?” Đào Thư Cần đứng trong phòng đánh giá một vòng, tốn 15 giây đi từ ngoài đến nhà vệ sinh.
Tham quan kết thúc.
Mặt tường còn rớt mấy mảng bám, giường cũng kiểu cũ phải ghép lại. Toàn bộ phòng đều tản ra một mùi...... ừm, bần cùng.
“800, có phải rất tốt không.” Vu Tư Linh mở cửa sổ, một lát sau lại đóng lại cửa sổ, nơi này không có không khí hay gió mát nào hết, cả cảnh vật cũng không ổn.
“Rất tiện nghi, căn này cũng chỉ tốn một bữa tiền cơm thôi.” Đào Thư Cần đột nhiên cười, “Nếu như tớ nói với chú, trùm địa ốc biết cậu ở loại địa phương như thế này không biết biểu tình của chú như thế nào?”
“Cậu ngàn vạn đừng nói!” Vu Tư Linh luôn mãi dặn dò, “Nhớ kỹ, tớ hiện tại là hộ nghèo!”
“Nhớ kỹ mà.” Đào Thư Cần hứa sẽ không méc ba nàng nhưng đối với chuyện này vẫn là cảm thấy khó tin.
Cái người này nửa năm trước đột nhiên bắt đầu yêu đương vẫn cất giấu không chịu cho nàng gặp mặt người kia. Kết quả cuối tuần trước đột nhiên nói muốn cùng bạn gái cùng thuê nhà ở riêng nhờ nàng đưa tới giúp.
“Hôm nay có gặp được bạn gái cậu không? Không chơi kim ốc tàng kiều nữa?” Đào Thư Cần truy vấn, nếu không phải vì để nhìn thấy cô gái trong truyền thuyết kia nàng mới không bỏ một buổi học làm xe ôm đưa người đến đây đâu.
“Có thể, nàng cố ý dặn dò rằng cậu đã giúp tớ chuyển đồ nên muốn mời cậu ăn cơm.” Vừa nói đến bạn gái, Vu Tư Linh lại cười như con khờ.
“Ăn cơm cũng được thôi, chỉ cần lúc ăn đừng dọn thêm một đống cơm chó là tốt lắm rồi, ok?”
“Yên tâm đi, chúng tớ chưa bao giờ tú ân ái.” Lời nói là nói như vậy, nhưng khóe miệng tươi cười Vu Tư Linh đã muốn ngoác đến tận mang tai.
“Thật không? Tớ không tin.” Đào Thư Cần cười nói, “Bây giờ làm gì? Dọn dẹp đồ vật chút?”
“Đúng vậy.” Vu Tư Linh búng tay một cái “Bắt đầu thôi.”
Mở túi da rắn, Đào Thư Cần mới thấy rõ đồ vật bên trong, thiếu chút nữa trực tiếp ném ra vựa ve chai.
Ly súc miệng tại cửa hàng đồng giá hai nguyên, dép lê và khăn lông năm đồng một món, lược một khối, khung gương hai khối......
Chậu rửa mặt vẫn là cái bằng thiết, màu trắng dưới đáy có một chữ “Hỉ“.
“Cái gì mà toàn là đồ cổ thế này.” Đào Thư Cần trợn mắt há hốc mồm lấy từng món để ra ngoài “Có khi nào chút tớ móc ra được nước tiểu hồ (?) luôn không?”
“Ớ sao tớ lại quên nó được chứ!” Vu Tư Linh giống như thể hồ quán đỉnh, “Chút nữa đi cửa hàng đồng giá mười nguyên đào bảo bối tiếp“.
“......” Đào Thư Cần cả người đều đã tê rần, từ nhỏ cả hai nàng đều cùng nhau quẹo lựa ở mấy cửa hàng xa xỉ đã quen. Giờ nói đổi tính liền đổi ngay à, còn muốn đại náo cửa hàng đồng giá cơ đấy?
Đến tột cùng là vì cái gì!
À, vì tình yêu.
Vu Tư Linh từng nói qua con người bạn gái nàng từ nhỏ lớn lên trong gia cảnh bần cùng cho nên rất có ý chí tiến thủ, còn ghét nhất những kẻ phú nhị đại ham ăn biếng làm lời này giống như niệm kinh chui vào đầu Vu Tư Linh.
Vì thế nàng quyết chí tự cường, giả nghèo còn ghét phú quý như thù địch trăm năm.
Kết quả không nghĩ tới, Hai! Người! Trở! Thành! Người! Yêu!
Mọi thứ đã thiết lập sẵn rồi, chỉ còn cách phóng lao phải theo lao.
“Đúng rồi, bạn gái cậu tên gì.” Đào Thư Cần một bên hỗ trợ sắp xếp đồ dùng sinh hoạt, một bên hỏi.
Vu Tư Linh: “Lê Nguyệt Uẩn. Sáng sớm hiện ra, ánh trăng chất chứa với đêm mà tạm lạc.”
“Nàng khi nào mới về, đồ cần phải dọn nhiều vậy để một mình cậu sắp à?” Đào Thư Cần nói.
“Phải đi làm nữa chứ, công việc của nàng rất vội.” Vu Tư Linh nói xong, liền thấy Đào Thư Cần đang cầm gói hàng chuyển phát nhanh nửa ngày cũng chưa xé mở, “Đưa cho tớ.”
Đào Thư Cần đưa cho nàng.
Vu Tư Linh trực tiếp bạo lực xé rách.
Đào Thư Cần nhìn Vu Tư Linh khóe mắt muốn nứt ra, trốn ở một góc run bần bật: “Cuộc sống này đã làm gì cậu rồi! Cậu có còn là gà con bé nhỏ Vu Tư Linh hồi xưa?”
“Con người luôn muốn trưởng thành hơn.” Vu Tư Linh tự hào nói, “ Thật ra đây là do lão bà nhà tớ chỉ dạy. Nàng biết rất nhiều kĩ năng, bây giờ tớ có thể tự tin sống ngoài hoang đảo luôn ấy chứ.”
“Cậu làm tớ càng ngày càng tò mò bạn gái cậu là người thế nào đấy.”
“Nhân viên làm công thôi.” Vu Tư Linh vô cùng tự hào, “Nàng dựa vào đôi tay cần lao, gánh vác trọng trách phục hưng tổ quốc, ngày đêm xây dựng tuyến đầu chứng kiến các tòa nhà cao ốc mọc lên dưới ánh ban mai. Tro tàn dừng ở đầu vai, nàng cũng chỉ sẽ nhẹ nhàng lau đi, lưu lại thành phố này một bóng dáng kiên cố đáng tin cậy.”
Đào Thư Cần sửng sốt vài giây: “Cho nên nàng là?”
Vu Tư Linh: “Khuân gạch.”
Đào Thư Cần: “......”
Đào Thư Cần: “Chỉ có vậy?!”
“Đương nhiên không phải thế! Nàng mười tám loại võ nghệ đều biết hết đó!” Vu Tư Linh nói xong bổ sung nói, “Có khả năng trộn xi măng, trát thép, dán gạch men sứ nữa?”
Đào Thư Cần: “.............”
Đào Thư Cần hiện tại liền rất muốn gọi điện thoại cáo trạng với chú Vu!
Vu Tư Linh tiếp tục quét dọn nghĩ đến mình chưa có gửi tin nhắn cho Lê Nguyệt Uẩn lập tức lấy di động gửi ngay một tin nhắn WeChat.
【 Không phải 0】: Em đang dọn dẹp nhà, chị đi làm thế nào rồi?
Bên kia không có trả lời ngay chắc là đối phương đang bận làm việc. Bất quá nàng cũng hiểu được lão bà phải làm việc rất vất vả.
Nàng lại thu thập một hồi di động mới kêu lên, là Lê Nguyệt Uẩn trả lời.
【 Lão bà 】: Vất vả, tôi vẫn còn nổ lực làm việc. Hôm nay gạch nóng đến phỏng tay, tôi sẽ tranh thủ 6 giờ đúng tan tầm.
【 Không phải 0】: Lý vân long: Ngươi con mẹ nó hôm nay cũng muốn nguyên khí tràn đầy nga.jpg
“Nàng hẳn là 6 giờ rưỡi mới tới, chúng ta từ từ mà làm.”
Hai người đem phòng dọn dẹp đồ vật đều chỉnh tề, Vu Tư Linh lại dẫn nàng đi xuống sạp hàng dưới lầu đào hàng rẻ tiền.
Mặt tiền cửa hàng quá hẹp hai người vào cùng không đủ chổ, Đào Thư Cần phải đứng bên ngoài chờ nhìn người bạn từ nhỏ đã được sủng ái giờ phải ở cái chỗ này sinh hoạt, nàng vô cùng đau lòng.
Lại nghĩ đến nàng có thể thích một người mà người ta chỉ là người khuân gạch.
Không phải xem thường nghề này nhưng với thân phận là một người bạn từ bé nàng mong rằng đối tượng của bạn mình sẽ cho nàng một tương lai tốt.
Chờ buổi tối gặp Lê Nguyệt Uẩn lại nói, nếu là người không đáng tin cậy nàng cũng chỉ có thể khuyên Vu Tư Linh về nhà.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, Vu Tư Linh mang tất cả đồ vật mua được chạy lên phòng nhìn nhìn thời gian rất mau đến 6 giờ rưỡi. Lo lắng Lê Nguyệt Uẩn lần đầu đến đây không tìm được nhà vì thế cùng Đào Thư Cần đi cửa thôn đợi người.
Đi ở trên đường, Vu Tư Linh đột nhiên sờ soạng đầu: “Thiếu chút nữa quên mất! Buổi sáng vội vàng kẹp cái kẹp tóc này.”
Nói, nàng gỡ xuống một cái kẹp Tiffany nhét vào tay Đào Thư Cần: “Cho cậu.”
Đào Thư Cần: “......”
Hai người ở giao lộ đợi một hồi, Đào Thư Cần nhìn nhìn thời gian 6 giờ 29 giây, nói: “Có khi nào nàng đến trễ không?”
“Sẽ không.” Vu Tư Linh khoanh tay nhìn xung quanh, ý cười dịu dàng nói, “Tuy rằng công việc nàng nhiều nhưng mỗi khi hẹn đều rất đúng giờ.”
“Phải không?” Chỉ còn có một phút thôi.
Đang lúc Đào Thư Cần cúi đầu xem di động, Vu Tư Linh bên cạnh đột nhiên hưng phấn vỗ vỗ tay nàng: “Nàng tới nàng tới!”
Đào Thư Cần ngẩng đầu nhìn lại liền thấy phía trước có rất nhiều đám người ra tan làm ra về.
“Là người nào?”
“Là người đang lái xe nhìn đặc biệt xinh đẹp á!” Vu Tư Linh chỉ vào phía trước nói.
“Cậu nói gì tà quái vậy, tớ còn không biết cậu có thể nhìn thấy quỷ đó.”
“Cậu nói ai là quỷ?” Vu Tư Linh lạnh lùng hỏi.
Đào Thư Cần đối với miệng làm động tác kéo khóa kéo.
Lúc này, Vu Tư Linh chạy lên chặn một chiếc xe đạp ngay giữa đường.
Đào Thư Cần chậm rì rì theo sau, thấy người ngồi trên xe đang xoa đầu Vu Tư Linh, nhìn dáng vẻ còn cao hơn Vu Tư Linh không ít, không hổ là khuân gạch.
Vừa đến gần đã nghe thấy Vu Tư Linh cười khanh khách, sau đó quay đầu lại nói: “Đúng rồi, A Lê, đây là bạn từ nhỏ của tớ Đào Thư Cần.”
Đào Thư Cần lập tức tiến lên, cái người vẫn luôn đưa lưng về phía nàng đột nhiên quay đầu cười nhạt: “Xin chào, quả đào, Linh Linh thường xuyên nhắc tới cậu, rốt cuộc cũng được gặp mặt chính thức.”
Đào Thư Cần: “!!!”
Đẹp đến hít thở không thông, trẫm cần hộ giá!
Giá trị nhan sắc đỉnh cao vậy sao có thể đi khuân gạch? Là bởi vì ước mơ sao? Là bởi vì tình yêu sao?!
“Xin chào, tớ cũng đã nghe kể về cậu nhiều. Cái con nhỏ này còn nói cả nhủ danh của tớ cho cậu biết hả, ngại quá.” Đào Thư Cần cười cười, lần nữa nhìn trên dưới đánh giá đối phương.
Lê Nguyệt Uẩn ăn mặc một bộ đồng phục lao động liền thân, tay áo xăn đến khuỷu tay làm lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, đai lưng phác hoạ vòng eo nàng mảnh khảnh nhưng bả vai thực thẳng, là dáng người vai vuông góc người người hâm mộ.
Tóc cột kiểu đuôi ngựa thấp, bên tai tự nhiên buông xuống vài sợi tóc lộ ra khuôn mặt hoàn hảo. Nhìn ra không phải là lớp makeup, mũi cao thẳng, tổng hợp ngũ quan nhìn có chút thâm thúy, một đôi mắt phượng đuôi mắt thượng chọn, khi cười như đang tán tỉnh lúc giận càng hiện uy áp.
Nếu như không nhìn thấy chiếc xe đạp phía sau còn buộc túi nilon, Đào Thư Cần thậm chí cảm thấy với nhan sắc này gia nhập giới giải trí tương lai còn có thể cướp mất miếng ăn của Vu Tư Linh luôn ấy chứ.
“Hành lý chị mang theo ở đây sao?” Vu Tư Linh vỗ vỗ túi nilon.
“Ừm, đồ dùng không nhiều lắm, còn thiếu cái gì sau này chúng ta mua từ từ.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
Hai người vừa nói vừa cười đi về nhà, tựa hồ hoàn toàn quên mất phía sau còn có một con cẩu độc thân.
Đậu chiếc xe đạp dưới lầu, Lê Nguyệt Uẩn gỡ túi nilon xuống vác lên vai.
“Nhìn đi, đây là lão bà của tớ.” Vu Tư Linh bước chậm lại hai bước trộm ghé vào Đào Thư Cần bên tai nói, “Có đủ “ngon” không hả?”
Đào Thư Cần gian nan nhảy ra một chữ: “Ngon.”
“Linh Linh, các em đi trước đi.”
Vu Tư Linh nói: “Em đi phía sau giúp chị nâng túi.”
“Không cần, đều là chút đồ vật nhẹ nhàng.” Lê Nguyệt Uẩn đứng tránh đường, Vu Tư Linh không nói gì nữa lôi kéo Đào Thư Cần đi lên dẫn đường.
Mới vừa đi hai bước đột nhiên nghe thấy mặt một tiếng vang vô cùng lớn trên cầu thang đều có vẻ phá lệ dọa người.
Đào Thư Cần trực tiếp bị dọa quay đầu nhìn lại, ngốc ra.
Chỉ thấy Lê Nguyệt Uẩn trên vai khiêng bao tải, một chân đạp lên một cái vỏ chai nước khoáng đã bị người ta vứt bỏ.
Đào Thư Cần: “......?”
Lê Nguyệt Uẩn vừa cúi đầu Vu Tư Linh liền vô cùng thuần thục mà đi lại nhặt lên cái chai bị đạp bẹp, hướng nàng dựng cái ngón tay cái: “Bỏ vào thùng màu xanh lục bảo vệ môi trường.”
Lê Nguyệt Uẩn: “Cần kiệm quản gia.”
Hai người liếc nhau, cho nhau mấy cái liếc mắt thưởng thức trong ánh mắt tràn ngập tình yêu.
Đào Thư Cần: “............”
WTF???