Năm nay, lịch trình của Hà Lạc Lạc đầy kín như một siêu nhân vậy, trên dưới nửa năm đầu liền có hai bộ phim điện ảnh và truyền hình không chút nghỉ ngơi mà liên tiếp nhau khai máy, đồng thời đó còn có một chương trình tống nghệ cố định tên Trường Thanh, có nhiều lúc cậu phải dùng mỗi phút quý giá trong lúc di chuyển trên xe mà nghỉ ngơi, chứng mất ngủ cứ kéo dài, thường cậu sẽ phát đi phát lại ca khúc của Nhậm Hào để mà ngủ thiếp đi, nghe thấy thanh âm của người đó, ít nhất có thể làm cho trái tim của cậu bình tĩnh trở lại.
Cậu không biết mình rốt cuộc đang liều mạng làm gì, có lẽ chỉ khi bận rộn không ngừng nghỉ mới có thể khiến cho bản thân nhịn xuống cảm xúc muốn liên lạc với Nhậm Hào.
Mối quan hệ giữa cậu và Nhậm Hào, quyền chủ động lúc nào cũng ở trong tay của anh, chỉ cần là Nhậm Hào mở miệng, Hà Lạc Lạc cảm thấy mình sẽ không có tiền đồ mà một lần nữa chạy về phía anh. Nhưng một năm nay, cậu cứ đợi rồi đợi, rồi cũng dần dần tiếp thu được việc bọn họ xác thực đã chia tay thực sự rồi.
Nhưng ngay vào lúc cậu quyết định từ bỏ, bộ phim này thế mà lại tìm đến cửa.
“Vô tội và tà ác” nói về tình cảm rắc rối phức tạp của hai anh em cùng cha khác mẹ, người anh trai Cố Thành là một bác sĩ thiên tài, tính cách nội liễm ít cười, còn em trai Lâm Thiên là một người hồn nhiên, ngây thơ, hoạt bát, sáng sủa, tuổi tác cách nhau 5 tuổi.
Mẹ Cố Thành vào lúc anh còn sơ trung vì bệnh mà qua đời, sau khi lên cao trung, bố của anh cùng với mẹ Lâm Thiên hợp lại thành một gia đình mới, một nhà 4 người không có sự ngăn cách, sống một cuộc sống rất hạnh phúc mỹ mãn. Lâm Thiên ngây thơ đơn thuần, xem ca ca của mình là thần tượng, cho đến 4 năm trước, mẹ cùng với cha dượng bất hạnh ngoài ý muốn mà qua đời, cậu cùng Cố Thành cũng từ đó mà nương tựa vào nhau. Rồi sự sùng bái này dần bất tri bất giác mà trở nên biến chất, biến thành một tình cảm cấm kị, Lâm Thiên cũng cẩn thân từng li từng tí mà bảo vệ cái bí mật này.
Nhưng một ngày nọ, anh trai lại đột nhiên từ toà nhà của bệnh viên mà tự sát, Lâm Thiên như mất đi tín nhiệm, cuộc sống như sụp đổ hoàn toàn. Cậu tin chắc rằng anh trai của mình là bị hại, bắt đầu tự mình đi tìm kiếm kẻ sát nhân. Trong quá trình tìm kiếm chân tướng sự thật, cậu như côn trùng thoát xác, phát hiện càng ngày càng nhiều những bị mật rợn người.
Hóa ra cái chết của mẹ Cố Thành là do bố của Cố Thành cùng mẹ của cậu liên thủ với nhau, mà sau khi vô tình biết được sự thật, Cố Thành đau khổ không thôi, anh ngoài mặt duy trì một gia đình hoà thuận, một bên lại bí mật bày ra một kế hoạch trả thù.
Trong khoảng thời gian hai anh em nương tựa vào nhau, Cố Thành đã nhận ra em trai mình đối với mình có một tình cảm đặc biệt, đồng thời anh cũng tự nhận ra tấm chân tình của mình. Bản thân mang theo chân tướng sự thật, anh không có cách nào đối diện với tình cảm này, mỗi lần nhìn thấy Lâm Thiên vô tội, cảm giác áy náy và tội lỗi lại cứ giày vò lấy anh. Cho tới một ngày đạt đến cực hạng, anh đã chọn kết thúc cuộc đời của chính mình.
Mà Lâm Thiên sau khi biết được sự thật, yêu hận đan xen, cậu cầm trong tay bức thư thú nhận của anh trai viết cho mình trước khi chết, cuối cùng cậu lựa chọn tha thứ và dùng phương thức đồng dạng mà kết thúc bản thân.
Những năm gần đây, mặc dù có rất nhiều phim lấy chủ đề đồng tính, nhưng phim điện ảnh và phim thần tượng hay là các nam đoàn không hề giống nhau. Dưới các dòng dư luận của xã hội, chung quy đó là một thử thách không nhỏ. Tình yêu của Cố Thành và Lâm Thiên trong bộ phim này thực sự rất mờ mịt, rất kiềm chế, còn có việc thiết lập “chỉnh hình giả” càng lúc càng tăng lên sự khảo nghiệm của luân lí.
Hà Lạc Lạc lật xem kịch bản, vẫn may là không có cảnh nào là quá khó, miễn cưỡng mà nói thì đặc biệt nhất cũng chỉ có hôn môi nhẹ nhàng, chính là kịch bản thanh thuỷ văn. Thử thách chủ yếu của vai diễn này chính là kiểm soát cảm xúc, kiểu tình yêu xen lẫn thù hận cùng với tâm lý này cần phải được cân nhắc thật kĩ càng.
Hà Lạc Lạc hiện tại quốc dân độ cũng đã đủ, cũng đến lúc thay đổi hướng phim chuyển sang phim chính kịch, ngoại hình của cậu đối với con đường diễn xuất chính kịch có chút hạn chế, gương mặt cậu mang lại quá nhiều cảm giác thần tượng thiếu niên, cũng do vậy mà hầu hết các vai diễn của cậu đều là các kịch bản thanh xuân vườn trường, nhất thời khó mà đột phá được.
Bộ phim này có thể coi là một bước chuyển hướng, nghe nói là đề tài song nam chủ, nhưng thật ra đất diễn của vai đệ đệ nhiều hơn, thiết kế nhân vật cũng rất phù hợp với cậu, ở giữa và cuối kịch bản còn có rất nhiều không gian để cậu phát huy khả năng, nếu diễn tốt thì bộ phim nhất định sẽ rất đặc sắc. Cộng với một chút tâm tư riêng của cậu, khi biết rằng nhân vật ca ca đạo diễn đã đặc biệt chọn Nhậm Hào. Cậu thực sự rất mong chờ được hợp tác cùng Nhậm Hào, nhưng cũng rất sợ anh sẽ từ chối.
Nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác cậu lại lái xe đến Kha Kiều. Ở khoảng cách gần như vậy, ở bên nhau hơn 2 năm, cũng nói vô số lần đến xem xem, nhưng cuối cùng cũng chỉ là lời hứa.
Thực ra Hà Lạc Lạc biết địa chỉ nhà Nhậm Hào, bây giờ thần xui quỷ khiến thế nào lại đi theo trí nhớ, lái xe tới trước cổng lớn nhà Nhậm Hào. Cậu tự động viên trong lòng, lái xe từ xa xa đi tới dưới lầu nhìn một chút, chắc sẽ không ai biết đâu.
_____
Nhậm Hào vừa mới từ siêu thị mua xong đồ đón năm mới trở về, liền nhận được tin nhắn wechat của Trương Nhan Tề:
“Hào tổng Hào tổng! Em nghe Triệu Nhượng nói năm này Lạc Lạc cũng về nhà đón Tết đó! Nhà của hai người gần như vậy, lần này huynh đệ cầu xin anh đấy, tận dụng thời cơ, nắm lấy cơ hội!”
Nhậm Hào đôi khi cảm thấy Trương Nhan Tề cái người này quá tà môn rồi, lần trước thì tiếp cận anh vì muốn hai người quay một bộ phim tổng hợp, lần này là trên đường về nhà lại nhận được tin nhắn wechat. Là một người yêu xe, anh chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy một chiếc Maybach đang đậu ở gần nhà mình. Mặc dù ở trong khu biệt thự này xe sang không hiếm, nhưng Maybach hạng sang như thế này thì lại rất hiếm, trùng hợp hơn nữa là biển số xe là ở Hàng Châu.
Nhậm Hào đột nhiên có một loại trực giác đáng sợ, anh dừng xe lại bên lề, bước xuống xe và lại gần chiếc Maybach, nhưng chiếc xe lại đột nhiên khởi động, người trong xe mặc dù đeo kính râm và khẩu trang kín mít, nhưng người này cũng quá quen thuộc đi, muốn anh nhận không ra cũng khó. Nhậm Hào cũng không biết là lấy dũng khí từ đâu, xông lên phía trước ngăn cản chiếc xe vừa nổ máy.
Hà Lạc Lạc lập tức phanh gấp xe lại, cuống quýt mở cửa xe chạy xuống, quát lớn:
“Anh bị điên rồi à, anh chặn xe làm cái gì, nguy hiểm như vậy! Anh có bị thương không?”
Cậu vừa nói vừa chạy lại gần xem chân của Nhậm Hào, nhưng rồi trong nháy mắt lại thấy mình tiến lại quá gần liền vôi vàng lùi lại phía sau.
Bầu không khí đột nhiên trở nên rất ngượng ngùng, bao nhiêu dũng khí của Nhậm Hào vừa nãy vì chắn xe mà dùng hết luôn rồi, sau khi bình tĩnh lại anh liền cảm thấy bản thân mình lúc nãy như bị Hạ Chi Quang chiếm giữ vậy.
Trầm mặc một lúc lâu, Nhậm Hào cuối cùng nhịn không được mở miệng nói:
“Đã lâu không gặp...”
Sau khi nói xong lại là một chuỗi thời gian trầm mặc kéo dài nữa:
“Đã lâu không gặp, không có việc gì nữa em đi trước đây.”
Sự thật đã chứng minh, Nhậm Hào chính là người thuộc phái hành động, cứ hành động trước rồi hẵn suy nghĩ, một mạch mà nắm chặt lấy tay Hà Lạc Lạc. Đột nhiên anh lại nhớ tới lời của Trương Nhan Tề “nắm lấy thời cơ“. Thực ra khi biết được tin Hà Lạc Lạc trở về, anh cũng tính tới việc đến Tiêu Sơn tìm cậu nói chuyện về bộ phim, lại không ngờ người kia lại đến trước, lần này nếu mà bỏ lỡ thì anh đúng là đồ ngốc:
“Đã đến rồi, lên lầu ăn chè bánh trôi rồi lại nói đi.”
Bố mẹ của Nhậm Hào đối với việc Lạc Lạc đến ngoài ý muốn mà rất cao hứng, Nhậm Hào đem đồ đón năm mới xách vào nhà, thân mật mà nói với bố mẹ rằng đây là đồ Lạc Lạc mua đến, bố mẹ Nhậm một bên trách con trai tại sao không nói trước việc Lạc Lạc đến, một bên lại nhiệt tình kéo Lạc Lạc vào trong nhà, còn Hà Lạc Lạc lúc này lại có chút ngơ, bản thân mình tại sao lại bị anh lừa lên nhà rồi.
_____
Người ta về quê mà anh chỉ muốn gặp người ta để nói về phim thôi hả? Sao anh kì vậy Hào tổng