Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 102: Chương 102




Bỗng dưng, hai tay Cửu Thiên thả lỏng chuôi kiếm, thu lại khí thế khắp người.

Tiền Nghệ trong nháy mắt cảm nhận được cả người Cửu Thiên cũng biến mất. Hắn ta rõ ràng nhìn thấy Cửu Thiên đứng ở đó. Nhưng Cửu Thiên lại giống như quỷ hồn, hoàn toàn không bị Phá Sát Kiếm của anh ta áp chế.

Ánh kiếm đi đến trước người Cửu Thiên, mà Cửu Thiên chỉ làm một động tác, chính là bước sang trái một bước, tránh khỏi ánh kiếm.

Sượt qua vạt áo, ánh kiếm xuyên qua.

Ngay lúc cả người Tiền Nghệ lướt qua trước mặt Cửu Thiên thì hắn ta chợt nghe thấy giọng nói của Cửu Thiên.

"Biết không? Tôi ghét nhất là người ỷ thế hiếp người."

Con mắt Tiền Nghệ lập tức mở to, gần như con ngươi cũng muốn trừng ra ngoài.

Chỉ một thoáng, Cửu Thiên ra tay.

Tĩnh như núi non, động như biển giận.

Hai đấm đồng thời phóng ra, Liệt Diễm Băng Sơn Quyền!

Uỳnh!

Cả người Tiền Nghệ bị thiêu đốt, trực tiếp bay ra ngoài.

Một quyền của Cửu Thiên trực tiếp đánh Tiền Nghệ bay ra khỏi đảo nhỏ, như một vì sao rơi xuống, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.

Cửu Thiên thoát khỏi áp chế của trọng kiếm, sức bật tuyệt đối không kém gì nội canh võ giả tu vi cấp năm.

Tiền Nghệ ở giữa không trung đã hôn mê rồi, một vị đạo sư nhanh tay lẹ mắt, trước khi Tiền Nghệ rơi xuống đất, tiếp được hắn ta.

Bên dưới, những học viên khác vô cùng không nể mặt bắt đầu nghị luận về Tiền Nghệ.

"Người này quá yếu rồi. Võ kỹ cái quỷ gì, chỉ vòng mấy vòng, sau đó bị người một quyền đánh bay, thật dọa người."

"Không phải hắn ta là muốn xoay cho đối phương chóng mặt trước rồi lại công kích chứ. Võ kỹ này quá choáng váng rồi, người cũng đủ ngốc. Một kiếm đánh ra, một chút sức mạnh cũng không có, bị người ta đánh thành sao băng rồi."

"Bẽ mặt, Tiền Lưu, em trai của anh thật bẽ mặt mà."

"Võ kỹ nhà họ Tiền mấy người cũng quá kém. Hay là để em trai của anh học thêm mấy thứ đi."

...

Không nói một lời, cả mặt Tiền Lưu đỏ lên, bước nhanh rời đi. Từng tiếng gọi, làm Tiền Lưu thật sự sắp nổi điên, hắn ta cũng không đi xem em trai mình một cái.

Cửu Minh thấy cách làm của Tiền Lưu, chợt nhớ đến hình ảnh lúc trước mình đối xử với Cửu Thiên.

Cũng là thế này, Cửu Thiên thi thất bại, bước nhanh rời đi. Bản thân mình là anh họ của Cửu Thiên, thật sự không làm gì không nói còn mở miệng trào phúng. Có vẻ càng đáng hận hơn Tiền Lưu này một chút.

Trong mắt của Cửu Minh lóe lên một ánh sáng kỳ lạ. Hắn ta ở học viện võ đạo từng nếm mùi khổ bị người ta làm nhục, vào lúc này cũng cảm thấy bản thân mình lúc trước ác độc.

"Cửu Minh, anh em của anh thật lợi hại. Sau này nhất định phải giới thiệu cho chúng tôi làm quen nha."

"Cửu Minh, anh có người anh em như vậy. Xem sau này ai còn dám gọi biệt danh của anh nữa. Anh có chỗ dựa rồi, ha ha."

"Để em trai anh quay lại dạy chúng tôi mấy chiêu được không, anh nói muốn gì, tùy tiện nói. Tôi đều có thể làm được, cũng sẽ làm cho anh. Sau này ai dám gọi anh là rùa xanh, tôi giúp anh đánh người đó."

Tiền Lưu vừa đi, một đám người vây quanh Cửu Minh.

Nhưng trên mặt Cửu Minh lại không có nụ cười, cũng xoay người rời đi.

Hắn ta phải về bế quan tu hành.

Lúc này, hắn ta đột nhiên cảm thấy mình không có mặt mũi gặp Cửu Thiên. Bởi vì nếu không có cuộc chiến sâu sắc này của Cửu Thiên. Sợ là hắn ta vẫn bị người ta làm nhục.

Hắn ta thế mà cần người đã từng bị mình làm nhục hỗ trợ, Cửu Minh cảm thấy bản thân đáng xấu hổ, bản thân đáng giận.

Cho nên bước chân của hắn ta càng chạy càng nhanh, không để ý đến bất kỳ ai gọi, bước nhanh rời đi.

...

"Cửu Thiên, thắng."

Giang Thiếu Vinh đạo sư bình tĩnh nói. Ánh mắt nhìn Cửu Thiên cũng có mấy phần thưởng thức.

Người khác nhìn không ra, nhưng Giang Thiếu Vinh đạo sư nhìn được rõ.

Cũng không phải ai cũng có thể trong tình huống đó, dễ dàng bước ra một bước như vậy. Giang Thiếu Vinh đạo sư tự hỏi mình cũng làm không được, ông ta có thể dùng tu vi chọi cứng với Tiền Nghệ một chiêu, sau đó dễ dàng đánh bại Tiền Nghệ, nhưng đó cũng là vì thực lực của ông ta mạnh đến nỗi không thèm quan tâm đến công kích của Tiền Nghệ.

Nếu như ông ta chỉ là nội canh cấp ba, tuyệt đối không thể nước chảy mây trôi tránh đi như Cửu Thiên vậy, sau đó một quyền đánh bay Tiền Nghệ.

Trên trời, Thân Đồ quay đầu nói với Mộng Vân Sư Tôn Phiêu Miễu Viện: "Mộng Vân, bà xem hiểu thân pháp vừa rồi của cậu ta không? Sao tôi có cảm giác có chút kỳ lạ."

Mộng Vân nói: "Ông cảm thấy lạ là bình thường, bởi vì đây căn bản không phải thân pháp, chỉ là tránh ra vô cùng đơn giản."

Thân Đồ nói: "Tôi biết. Nhưng mà cái này không đúng mà, làm sao cậu ta có thể không bị Thiên Địa Chi Lực ngăn lại. Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác như cậu ta hòa vào thiên địa rồi."

Huyền Chân ở bên nói: "Cảm giác của ông đúng đấy. Cậu ta thật sự hòa vào thiên địa rồi. Mặc dù không biết làm thế nào mà cậu ta làm được."

"Tên nhóc thú vị, công pháp thú vị. Tôi thấy hôm nay đến đây thôi. Để chúng ta xem cậu ta rốt cuộc muốn chọn học viện nào."

Thân Đồ xoa tay nói.

Viện trưởng cười nói: "Tôi cũng cảm thấy nên kết thúc rồi. Ừm, vừa đúng có mười người, Thiên Hoàn tuyên bố kết quả đi."

Phất tay, bầu trời lại vang lên tiếng sấm, một đầu người cực lớn xuất hiện.

Một giọng nói như tiếng sấm truyền đến.

"Tỷ thí kết thúc, mười người còn lại bước lên, chọn lựa phân viện."

Cửu Thiên hơi ngẩn ra, sau đó cả mặt tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.