Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 43: Chương 43




Người của Nhà họ Tĩnh vội đi tới đỡ Tĩnh Như ngã dưới đất, vẻ mặt rất phức tạp.

Tĩnh Nham đi tới, khẽ hỏi: “Con gái, lời con vừa nói là thật sao? Con và Cửu Thiên thật sự...”

Khóe miệng của Tĩnh Như chảy máu, tóc tai bù xù, nghiến răng nói: “Ba, đừng nói nữa.”

Tĩnh Nham gật đầu nói: “Được, không nói, có gì về rồi nói.”

Người của Nhà họ Tĩnh vội vàng rời đi. Người của gia tộc khác xì xầm nói chuyện riêng, thấp thoáng có thể nghe thấy những tiếng bàn tán.

“Thì ra Tĩnh Như và Cửu Thiên lúc đầu có qua lại.”

“Cô ta không phải còn ở bên Cửu Minh vào khoảng thời gian trước hay sao? Trước theo Cửu Thiên, rồi lại theo Cửu Minh, nhân phẩm của nữ tử này có vấn đề.”

“Thấy cô ta trông thuần khiết như vậy, không ngờ trong xương tủy lại là loại người này.”

“Haizz, đạo đức đang suy đồi theo từng ngày.”

...

Tĩnh Như đỏ bừng mặt, cô ta thế nào cũng không ngờ một câu trong lúc cấp bách của mình lại khiến cô ta thân bại danh liệt. Hơn nữa còn thua Cửu Thiên.

Hai đả kích nặng nề khiến cả người Tĩnh Như run rẩy, người của Nhà họ Tĩnh cũng tự cảm thấy không còn mặt mũi, không nói một lời, nhanh chóng rời đi.

Người của nhà họ Mục vốn tưởng rằng lần này mình mới là người thất bại, nhưng chuyện nhà họ Tĩnh gặp phải còn thảm hơn.

Mục Hải xoay đầu nhìn sang Mục Kiếm Đình nói: “Kiếm Đình, cháu không có dính vào Tĩnh Như chứ.”

Mục Kiếm Đình chầm chậm nói: “Suýt nữa ạ.”

Ánh mắt của Mục Hải lập tức trở nên sắc lạnh, nói: “Không có dính vào là tốt. Về sau tránh xa nữ tử này ra.”

Mục Kiếm Đình hiểu ý gật đầu, nói: “Vâng ạ.”

Mục Hải đứng dậy, dẫn người của Nhà họ Mục rời đi. Người chủ trì ở bên trên dưới sự ra hiệu của Cửu Hạo Nhiên, tuyên bố chiến thắng của Cửu Thiên.

Trước khi Mục Kiếm Đình đi đã quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, tuy trong mắt có sự không cam tâm, nhưng cũng tâm phục.

So với Cửu Minh, Mục Kiếm Đình còn có chút khí phách của võ giả.

Mục Kiếm Đình lẩm bẩm nói: “Cửu Thiên, lần này tính cậu thắng. Lần sau đợi tôi luyện ra canh kình thì sẽ đấu lại.”

Mục Long ở bên cạnh nghe thấy lời lẩm bẩm một mình của con trai mình, mỉm cười vỗ vai của Mục Kiếm Đình.

Trên đài, Cửu Thiên vẫy tay với người của nhà họ Cửu, lập tức các con cháu của nhà họ Cửu đều phát ra tiếng hò hét vang trời.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, tên của Cửu Thiên sẽ trở thành truyền kỳ của thành phố Long Cửu. Vô số người sẽ tới đại sảnh hỏi Cửu Thiên sao lại từ một phế vật biến thành thiên tài như bây giờ.

Giống như tắc kè hoa, một đêm thức tỉnh.

Hay là thâm tàng bất lộ, sớm đã mưu đồ.

Tin rằng bắt đầu từ ngày mai, vô số câu chuyện truyền kỳ về Cửu Thiên sẽ lưu truyền khắp nơi.

...

Đêm khuya, tổ chức tiệc lớn, ca hát nhảy múa.

Đêm nay là đêm thuộc về nhà họ Cửu, đêm thuộc về Cửu Thiên, cả nhà họ Cửu đều bắt đầu chúc mừng.

Trên bàn chính, hai cha con Cửu Thiên ngồi một trái một phải ngồi ở bên cạnh Cửu Hạo Nhiên, Cửu Hạo Nhiên rõ ràng rất vui, uống tới hơi say.

Người vừa uống nhiều thì lời cũng khá nhiều.

Cửu Hạo Nhiên kéo Cửu Thiên không ngừng kể chuyện lúc đầu ông ta xông pha giang hồ, gì mà dạo chơi mười tám phường thanh lâu, đánh bạc chiến đấu quên sầu.

Ba bốn câu chuyện được Cửu Hạo Nhiên nói đi nói lại trong mấy canh giờ, Cửu Thiên cũng không thể đi, chỉ ngồi đó nghe, Cửu Phong ở bên cạnh cười vui vẻ. Rõ ràng ông ta cũng từng chịu sự tàn phá như vậy, bây giờ nhìn thấy Cửu Thiên cũng trải qua chuyện giống như mình, Cửu Phong thấy vui khi người khác gặp nạn.

Con cháu của Nhà họ Cửu không ngừng tới kính rượu, Cửu Thiên gật đầu đáp lại.

Cả buổi tối, cái mà Cửu Thiên nghe thấy nhiều nhất không phải là câu chuyện của Cửu Hạo Nhiên. Mà là lời xin lỗi tới từ mọi người của nhà họ Cửu.

Gần như mỗi người đi tới đều sẽ nói một câu: “Anh Cửu Thiên, xin lỗi. Lúc đầu là ta mắt chó xem thường người khác, anh mới là trụ cột của nhà họ Cửu, em tự phạt ba ly.”

Cửu Thiên yên lặng nghe, từng có những lúc, hắn cũng nghĩ, về sau sẽ khiến người lúc đầu từng sỉ nhục hắn, từng người xếp hàng xin lỗi ở trước mặt hắn.

Nhưng khi hắn thật sự làm được, lại cảm thấy không cần thiết.

Thậm chí, hắn bây giờ còn cảm thấy mình nên cảm ơn những khổ nạn trong những năm nay.

Là những thống khổ này tạo lên sự kiên trì của hắn, cũng những đau khổ này trở thành võ đạo của hắn.

Đột nhiên, một bóng người quen thuộc đi tới, vậy mà là Cửu Đình Chi từng bị Cửu Thiên đánh.

Cửu Đình Chi lưng hổ eo gấu, đứng thẳng người, cầm ly rượu đi tới trước mặt Cửu Thiên thì cúi người, nói: “Cửu Thiên, tôi từng mắng cậu là phế vật, bây giờ tôi biết, tôi sai rồi, quá sai lầm. Tôi không cầu xin cậu tha thứ cho tôi, chỉ muốn nói xin lỗi với cậu. Cửu Thiên của nhà họ Cửu là thiên tài, không phải phế vật. Sau này ai còn dám nói xấu cậu một câu, Cửu Đình Chi tôi là người đầu tiên không đồng ý.”

Nói xong thì Cửu Đình Chi trực tiếp đổ ly rượu vào mặt, lần nữa cúi người trước Cửu Thiên, sau đó cất bước rời đi.

Cửu Hạo Nhiên cười rồi nói: “Cửu Thiên, không ngờ cuộc chiến ngày hôm nay của cháu lại khiến trên dưới Nhà họ Cửu đều phục cháu.”

Cửu Thiên khẽ mỉm cười rồi nói: “Có lẽ vậy.”

Đang nói chuyện, Cửu Vinh mặt mày nghiêm nghị đi tới, Cửu Hạo Nhiên gọi Cửu Vinh ngồi xuống, sau đó hỏi: “Cửu Minh đâu, nó sao không đến.”

Cửu Vinh nói: “Cửu Minh nó trong đêm trở về học viện võ đạo rồi.”

Cửu Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Đả kích cỏn con như vậy cũng không thể đối diện, muốn trốn về học viện sao?”

Cửu Phong nghe vậy, nói: “Ba, Cửu Minh dù sao vẫn là một thiếu niên huyết khí phương cương, đả kích lần này quả thật đối với nó mà nói, có hơi lớn. Về học viện thì về học viện thôi.”

Cửu Hạo Nhiên vẫn có chút không vui, theo Cửu Hạo Nhiên thấy, người nên xin lỗi Cửu Thiên nhất chính là Cửu Minh, nhưng không ngờ Cửu Minh vậy mà đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.