Cùng ngày ban đêm, nhà họ Cửu, đèn đuốc sáng trưng.
Bên trong phòng sách, tất cả mọi người của nhà họ Cửu đều tề tựu đầy đủ, Cửu Hạo Nhiên cười nhìn Cửu Thiên nổi tiếng đang ăn ngấu ăn nghiến, nói: "Cửu Thiên, cháu ăn chậm thôi, đồ ăn còn nhiều mà."
Cửu Thiên vừa gật đầu vừa cùng Tiểu Hắc tiếp tục "chiến đấu". Một người thú vui sướng ăn một bàn đầy ắp đồ ăn, tu hành ở trong núi hơn nửa năm, ngày nào cũng ăn thịt nướng và quả dại, cho dù trù nghệ có tốt đến mức nào thì cũng sẽ ăn đến mức muốn nôn, thật vất vả mới trở về đương nhiên phải ăn nhiều một chút mỹ thực mà đầu bếp làm rồi.
Tiểu Hắc chỉ ước có thể dùng cả bốn chân, cho tới bây giờ nó chưa từng ăn ngon như thế, quả nhiên đi theo chủ nhân là một quyết định vô cùng chính xác.
Cửu Hạo Nhiên lắc đầu, xem ra trong khoảng thời gian tu hành này đã phá hủy Cửu Thiên thành một tên tham ăn.
Quay đầu, Cửu Hạo Nhiên nói với Cửu Minh: "Cửu Minh, cháu nói tình huống cụ thể cho Cửu Thiên một chút đi."
Cửu Minh hơi hèn mọn nhìn Cửu Thiên được ngưỡng mộ, nghe lời của Cửu Hạo Nhiên, từ từ nói lại tình huống thuật lại một lần nữa.
Chờ hắn ta nói xong, Cửu Thiên cũng đã gần như ăn xong.
Một bàn đầy đồ ăn bị gió cuốn mây tản tiêu diệt sạch, Tiểu Hắc vuốt chiếc bụng tròn vo của mình, vẻ mặt thỏa mãn.
Cửu Thiên lau lau miệng, nói: "Vậy mà nhà họ Mục lại dùng thủ đoạn ti tiện như thế. Thực lực của Nông Kiến Tịnh kia như thế nào?"
Cửu Minh suy nghĩ một lát sau đó nói: "Có lẽ là nội canh đỉnh phong đi, bình thường đạo sư ra ngoài làm việc đại khái đều ở nôi canh cảnh."
Cửu Thiên gật đầu nói: "Không phải ngoại canh cảnh là tốt rồi, sợ ông ta làm chi, tôi thật muốn nhìn ông ta làm cách gì để ngăn cản tôi."
Cửu Hạo Nhiên nhíu mày nói: "Cửu Thiên, không thể đắc ý. Hiện tại thực lực Của cháu rốt cuộc là đến đâu, luyện thể chín trọng đỉnh chắc chắn là có phải không, thân thể không bị thương phải không?"
Cửu Thiên nhẹ gật đầu, mơ mơ hồ hồ nói: "Luyện thể cấp chín sao? Chắc chắn là có rồi, thân thể cũng không bị thương."
Nghe vậy, đám người Cửu Hạo Nhiên, Cửu Phong thở phào một hơi. Bọn họ sợ nhất chính là trong khoảng thời gian tu hành này, Cửu Thiên sẽ biến thành thân thể dễ bị tổn thương.
Chỉ cần bản thân Cửu Thiên không có vấn đề thì những chuyện khác đều có thể xoay chuyển.
Cửu Hạo Nhiên nói: "Như vậy thì dễ hơn chút rồi. Ngày mai ta sẽ đi tìm Nông Kiến Tịnh kia, tặng cho ông ta vài thứ, nói chuyện với ông ta, xem thử có thể để đường sống dịu đi việc này được hay không. Nhà họ Mục có thể cho ông ta đơn giản cũng chỉ có tiền tài, bảo vật. Những thứ này, mặc dù nhà họ Cửu chúng ta không bì kịp với nhà họ Mục nhưng vẫn có đủ. Nếu ta có thể can thiệp thì đến lúc đó cháu sẽ lại dốc hết sức tranh đấu. Nếu Nông Kiến Tịnh kia quá vô liêm sỉ thì nhà họ Mục chúng ta cũng sẽ không ngồi yên thờ ơ, sẽ giúp cháu tìm lại công đạo."
Cửu Thiên mở miệng định nói gì đó nhưng lại bị Cửu Phong ngăn cản.
Vỗ vỗ bả vai của Cửu Thiên, Cửu Phong nói: "Nghỉ ngơi một ngày đi, những việc khác không cần quản nhiều như vậy."
Ba người Cửu Hạo Nhiên, Cửu Phong và Cửu Vinh đứng dậy rời đi, hình như là di chuyển về phía hậu viện của nhà họ Cửu.
Cửu Minh không đi, chỉ là lạnh mặt nhìn Cửu Thiên.
Đợi đến khi ba người Cửu Hạo Nhiên hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, Cửu Minh mới nói: "Cửu Thiên, cậu có biết ông và mấy người khác bây giờ đi đâu không?"
Cửu Thiên nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không biết. Thoạt nhìn hình như là hướng về hậu viện."
Cửu Minh nói tiếp: "Đúng vậy, chính là hậu viện. Có điều họ không phải đến hậu viện để nói chuyện phiếm mà là đi đến nơi cất giữ bảo vật của gia tộc ở hậu viện lấy đồ vật gì đó. Cậu cũng biết, bởi vì chuyện của cậu, gia tộc có thể phải tiêu rất nhiều tiền, có thể là khoản tiết kiệm vài năm thậm chí có thể là mười năm.
Cửu Thiên hơi hơi sửng sốt, lúc này Cửu Minh đứng lên nhìn chằm chằm Cửu Thiên nói: "Không ai biết cho cậu khoản tiền này cuối cùng có đáng giá hay không. Cửu Thiên, cậu nói thật cho tôi biết, tu vi này của cậu có phải thông qua tà môn ma đạo mà đạt được hay không?"
Nói xong, Cửu Minh lại có thể lấy trường kiếm trong tay áo vải ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ của Cửu Thiên.
Cửu Thiên bình tĩnh nói: "Toàn bộ một thân tu vi này của tôi đều là do tôi khổ tu đạt được, tại sao lại nói là tà môn ma đạo?"
Cửu Minh nói: "Mấy tháng trước mới chỉ thấp hơn luyện thể vậy mà giờ thẳng đến luyện thể bậc cao, không có tà môn ma đạo thì sao cậu có thể làm được."
Cửu Thiên nói: "Liều chết khổ tu, không hơn."
Cửu Minh nói: "Tôi không tin."
Cửu Thiên nói: "Lúc trước tôi cũng không tin."
Ánh mắt hai người đối diện nhau, ánh mắt Cửu Thiên kiên định nhưng ngược lại ánh sáng trong mắt Cửu Minh lại bắt đầu mơ hồ.
Giây lát sau, Cửu Minh buông kiếm xuống, thở dài một tiếng, nói: "Cửu Thiên, hy vọng số tiền mà gia tộc chi cho cậu sẽ được dùng đúng đắn. Lần này gia tộc có lẽ đã vì cậu mà hy sinh rất nhiều, cậu cũng không nên phụ lòng của cả gia tộc."
Cửu Minh nói xong, thu kiếm chuẩn bị rời đi.
Cửu Thiên nhẹ giọng hỏi: "Cửu Minh, vì sao anh lại giúp tôi?"
Cửu Minh quay đầu nói: "Không phải tôi giúp cậu, tôi là giúp gia tộc. Hiện tại cậu là bộ mặt của cả gia tộc, nếu cậu mất mặt thì chính là cả nhà họ Cửu đều bị mất mặt. Tôi ghét nhất người nào đó ném thể diện của gia tộc đi."
Cửu Thiên chợt nở nụ cười, nói: "Hóa ra đây là chính là lý do lúc trước anh xỉ nhục tôi. Thật ra bây giờ tôi đã có thể hiểu cho anh một chút. Anh yên tâm, tôi không cần gia tộc phải hy sinh cho tôi cái gì, lại càng không ném thể diện của gia tộc đi đâu."
Cửu Minh nhìn Cửu Thiên, lắc đầu cười nói: "Ngây thơ, cậu sẽ không nghĩ không muốn vào học viện võ thuật nữa chứ?"
Cửu Thiên thản nhiên nói: "Học viện võ thuật, nhất định tôi sẽ vào, hơn nữa là vào bằng chính thực lực của mình."
Cửu Minh nhìn dáng vẻ bình tĩnh như nước của Cửu Thiên, vậy mà trong lòng hắn ta lại dâng lên vài phần tín nhiệm.
Cửu Minh chậm rãi nói: "Hy vọng cậu có thể làm được. Cửu Thiên thuận tiện nói một câu, tôi vẫn rất chán ghét cậu."
Cửu Thiên gật đầu nói: "Thật trùng hợp, tôi đây cũng vẫn rất chán ghét anh."
Hai người đối diện cười, Cửu Minh rời đi.
Cửu Thiên truyền tay ném Tiểu Hắc lên trên bàn, nói với Tiểu Hắc: "Mày nói xem ngày mai, Nông Kiến Tịnh kia sẽ ngăn cản ta chứ?"
Tiểu Hắc một bộ mờ mịt, Cửu Thiên sờ sờ cằm, nói: "Vì sao ta lại có chút chờ mong nhỉ?"
...\b\b\b\b\b\b\b\