Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 66: Chương 66




Tĩnh Như cắn môi, hắn ta đã tiến bộ rồi!

Tại sao, tại sao, anh ta vừa rời khỏi mình đã trở nên lợi hại như vậy.

Cửu Hạo Nhiên, Cửu Phong vẫn còn đang ở trong sự kinh ngạc, sau đó, Cửu Hạo Nhiên cười lớn: “Nhà họ Cửu ta lại có thêm một võ giả luyện ra được canh kình, rất tốt, rất tốt!”

Cửu Minh há miệng, nói không nên lời.

Anh ta biết bây giờ Cửu Thiên mạnh hơn hắn ta. Nhưng Cửu Minh vẫn luôn cảm thấy chỉ cần cố gắng tu luyện, hắn ta sẽ vượt qua được Cửu Thiên. Trong khoảng thời gian này, Cửu Minh vẫn luôn làm như vậy, hắn ta tu luyện rất cực khổ.

Nhưng bây giờ, sự thật bày ra trước mắt, hắn ta không chỉ không đuổi kịp Cửu Thiên. Còn bị Cửu Thiên đá mạnh về phía sau.

Canh kình, Cửu Thiên lại luyện ra canh kình trước một bước.

Cửu Minh đột nhiên cảm thấy có chút nhụt chí, cái gọi là dẫn trước một bước, thì sẽ dẫn trước mãi. Trước khi vào học viện võ đạo, Cửu Thiên đã luyện ra được canh kình, vậy thì sau khi vào trường, tộc độ tu luyện sẽ càng nhanh hơn, Cửu Minh muốn đuổi kịp hắn, khó càng thêm khó.

Cửu Minh trong lòng thở dài một tiếng.

Trước mặc thạch, Cửu Thiên bình tĩnh thu lại nắm đấm.

Một quyền lúc nãy, thực ra hắn chưa dùng quá nhiều sức, dù sao nội canh cảnh, hắn đã tu luyện một khoảng thời gian rất dài rồi.

Khóe mắt Nông Kiến Tịnh giật giật, nhưng trong lòng lại có chút hoảng loạn.

Bởi vì kiểm tra ở học viện võ đạo có quy định rõ ràng, dưới 18 tuổi, chỉ cần người luyện ra canh khí, không cần kiểm tra, trực tiếp được nhận vào học viện võ đạo.

Nếu như chỉ là luyện thể cấp tám cấp chín, vậy thì tốt, rất dễ từ chối, bên phía trường học nhiều nhất chỉ hỏi hai câu, không có chuyện gì lớn.

Nhưng một khi liên quan đến thiên tài chưa vào trường mà đã luyện ra được canh kình, vậy thì phiền phức rồi.

Hai tên đạo sư khác chỉ nhìn Nông Kiến Tịnh, bọn họ cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nông Kiến Tịnh sờ đan dược trong lòng, lại ngẩng đầu lên nhìn Mục Hải, cuối cùng vẫn quyết định ngăn cản Cửu Thiên một lần.

Đáng chết, đợi đến khi kết thúc, nhất định phải để nhà họ Mục nôn ra một ít đồ.

Trong lòng Nông Kiến Tịnh căm hận nói, lúc này ông ta lại đứng lên, cao giọng nói: “Khoan đã.”

Cửu Thiên biết Nông Kiến Tịnh sẽ không để hắn đi một cách dễ dàng, bình tĩnh đứng trước mặc thạch.

“Người đến kiểm tra này, cậu tên là Cửu Thiên?”

Nông Kiến Tịnh lên tiếng hỏi, chậm rãi đi về phía trước.

Cửu Thiên thản nhiên trả lời: “Không sai, tôi tên là Cửu Thiên.”

Nông Kiến Tịnh đi đến trước mặt Cửu Thiên, lại hỏi: “Tôi nghe người ta nói, thành tích kiểm tra năm ngoái của cậu chỉ là luyện thể cấp ba mà thôi. Chỉ có một năm, từ luyện thể cấp ba đến mức mặc thạch cũng khó kiểm tra ra được, sự tiến bộ này, tôi chưa từng nghe qua.”

Cửu Thiên cười trả lời: “Kiến Tịnh đạo sư khá hiểu biết về tôi nha.”

Trong mắt Nông Kiến Tịnh lóe lên tia lạnh lùng, lời nói của Cửu Thiên mặc dù bình thường, nhưng rơi vào trong tai ông ta lại lộ ra sự chế nhạo. Chuyện này ông ta không phải chưa từng nghe Mục Kiếm Đình nói, là thật hay giả, lúc này Nông Kiến Tịnh vẫn còn nghi ngờ.

Nhưng lời đã nói đến mức này, đã không thể dừng lại. Nông Kiến Tịnh nói tiếp: “Cửu Thiên, tôi thấy trên người cậu có luồng khí ô uế đang lượn lờ, cậu không dùng bàng môn tà đạo gì đó chứ, phương pháp huyết luyện khí tiêu để nâng cao thực lực. Học viện võ đạo của tôi, không nhận học viên như vậy.”

Lời này vừa nói ra, tất cả người ở quảng trường đều bắt đầu thảo luận.

“Cửu Thiên không phải thật sự đã dùng bàng môn tà đạo đấy chứ.” Một người đàn ông kinh ngạc hỏi.

“Tôi thấy đúng, bằng không làm sao nâng cao nhanh như vậy, lúc đầu tôi đã nói rồi, một tên phế vật lật người nhanh như vậy, bên trong chắc chắn có huyền cơ.”.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Một người đàn ông mặt tràn đầy sự xem thường nói. Chỉ là sự ghen tỵ trong mắt của hắn ta, chỉ liếc qua là có thể nhìn thấy.

“Nực cười, bàng môn tà đạo nâng cao tu vi có thể khiến cho Cửu Thiên vượt cấp bậc đánh thắng Tịnh Như? Có thể giúp Cửu Thiên luyện được liệt hỏa kim thân gia truyền? Một đám không ra gì có mắt như mù.”

Một võ giả đã trang điểm tỉ mỉ cười thành tiếng nói, nhưng là đệ tử nhà họ Cửu.

Mọi người bắt đầu thảo luận, số người có nhận thức khá nhiều, nhưng số người vô tri còn nhiều hơn. Nhất thời, hầu hết mọi người đều nhìn Cửu Thiên với vẻ mặt mang theo sự khinh thường và chất vấn.

Tiếc là, Cửu Thiên còn không có hứng thú liếc nhìn bọn họ, chỉ cười nhìn Nông Kiến Tịnh nói: “Khí chất ô uế? Bàng môn tà đạo? Lý do này, lần đầu tiên tôi nghe thấy. Kiến Tịnh đạo sư, ông đã nói tôi là bàng môn tà đạo tu thành, đã là khẳng định là sự thật đúng không. Nhưng bằng chứng đâu?”

Nông Kiến Tịnh lạnh lùng nói: “Bằng chứng cũng rất đơn giản. Không phải cậu đã luyện được canh kình sao? Nếu như là chính đạo tu thành, đương nhiên canh kình mạnh mẽ, nền móng vững chắc. Chỉ cần tìm một canh võ giả chân chính, thử cậu một chút là biết. Mọi người ở đây đều có thể tận mắt nhìn thấy tu vi của cậu. Như vậy đi, tôi bảo Nguyễn Lâm đ*o sư đấu với cậu ba chiêu, nếu như cậu có thể kiên trì được ba chiêu của ông ấy mà không thất bại, tôi tin tài năng thiên phú của cậu. Nếu như ngay cả ba chiêu cậu cũng không tiếp được, lai lịch canh kình của cậu sợ là có vấn đề.”

Nói xong, Nông Kiến Tịnh quay đầu vẫy tay bảo Nguyễn Lâm đ*o sư đi lên.

Nhưng lúc này, Cửu Thiên lại vẫy tay nói: “Không cần đâu. Kiến Tịnh đạo sư, chi bằng ông đến đánh với tôi ba chiêu đi. Như vậy sẽ thuyết phục mọi người hơn.”

Kiến Tịnh hơi sững sờ, lập tức nheo mắt lại nói: “Cửu Thiên, lời này của cậu có thể xem là thật, tôi ra tay còn nặng hơn Nguyễn Lâm đ*o sư.”

Cửu Thiên nói: “Không sao, chỉ cần tôi tiếp được ba chiêu. Kiến Tịnh đạo sư ở trước mặt mọi người xin lỗi tôi là được rồi!”\b\b\b\b\b\b\b\

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.