CHƯƠNG 2
Tác giả: Thần Nông Bản Thảo Kinh
Edit: Cáo
“Bán Hạ, Bán Hạ!”
Mơ mơ hồ hồ, Bán Hạ dường như nghe thấy có người gọi mình, mở to đôi mắt, Bán Hạ thấy rõ trước mắt là Tiểu Tình đang hết sức hưng phấn.
“Bán Hạ!” Tiểu Tình thấy Bán Hạ tỉnh lại, càng thêm hưng phấn, hài lòng nói: “Mau đứng lên, chúng ta đi săn thú!”
Săn thú? Bán Hạ thật vất vả mới tỉnh táo lại, nhưng trong một lúc không tiêu hóa được lời Tiểu Tình nói, “Vì sao muốn đi săn thú?”
Tiểu Tình sửng sốt, khanh khách cười rộ lên: “Hiện tại là mùa thu, Uy Ngôi quốc nơi nơi đều có người săn thú nha! Phượng đã sớm đáp ứng muốn dẫn Tiểu Tình cùng Tiểu Trữ lên núi chơi; sáng nay trang chủ cũng nói sẽ cùng đi với chúng ta! Ngươi mau đứng lên đi, trang chủ nói một hồi sẽ qua đây đón ngươi!”
“Cái gì! Trang chủ muốn tới?” Bán Hạ thoáng cái tỉnh táo lại, nghĩ đến chính mình mới thức dậy có điểm lộn xộn, lập tức xốc chăn lên nói: “Tiểu, Tiểu Tình, chân ta bất tiện như vậy, làm sao đi săn thú được?”
Tiểu Tình cười híp mắt nói: “Chúng ta chỉ đi chơi thôi, chuyện săn thú không tới phiên chúng ta quản; một hồi tới trên núi, Tiểu Trữ khẳng định có thể mang theo chúng ta tìm được chuyện vui —— ngươi mau đứng lên đi!”
Tiểu Tình nói xong, đã bảo nha hoàn mang nước ấm tới rửa mặt, một mặt ríu rít giúp Bán Hạ chọn y phục.
Bán Hạ ngây ngốc nhìn Tiểu Tình đi tới đi lui, chính mình vừa mới bị sát thủ của Kỳ Lân Trang bắt trở về, nhận thức đây là một tập đoàn sát thủ, thế nhưng lại càng làm cho cậu có cảm giác ‘gia đình’ hơn so với khi ở Vân phủ. Ở đây, cậu gặp bằng hữu đầu tiên, Niếp Tình. Tiểu Tình là một nam hài khả ái, hầu như mỗi ngày đều sẽ tìm đến cậu; Niếp Tình kỳ thật là ái nhân của Nhị đương gia Kỳ Lân trang – Trường Không Phượng Chứ, là một nam nhân tướng mạo mỹ lệ nhưng tính tình lại có điểm vô lại, luôn luôn đi theo phía sau Tiểu Tình. Còn có Trường Không phu nhân vô lo vô nghĩ, lấy việc trang điểm cho Bán Hạ làm niềm vui; ngoài ra cũng nhận thức vài đại sát thủ tiếng tăng lừng lẫy của Kỳ Lân Trang, người bắt cậu về là kẻ lỗ mãng Thường Tấn Du, tất cả mọi người đều là người rất thú vị… Còn có Kỳ Lân trang trang chủ Trường Không Long Tường —— kia là nam nhân đầu tiên khiến cậu có cảm giác tim đập thật nhanh.
Vừa nghĩ đến Trường Không Long Tường, Bán Hạ lập tức ngơ ngẩn, ngơ ngác để nha hòan rửa mặt, thẳng đến khi nha hoàn già thay y phục cho cậu, Bán Hạ mới hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cầm lấy y phục Tiểu Tình chọn, lắp bắp nói: “Ta, ta tự mặc!”
Nha hoàn nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của cậu, nhịn không được nở nụ cười, cúi chào Bán Hạ xong liền lui ra ngoài. Tiểu Tình nhìn Bán Hạ xấu hổ như vậy, cũng len lén nở nụ cười, đối Bán Hạ nói: “Ta cũng đi ra ngoài, Bán Hạ ngươi phải nhanh lên!”
Mắt thấy nha hoàn cùng Tiểu Tình đã ra khỏi phòng, Bán Hạ thở phào nhẹ nhõm, mới cầm y phục tới —— là y phục ngày đầu tới Kỳ Lân trang Trường Không Trữ Nhi mang tới, cũng là nhất kiện nữ trang, nhưng là trang phục cưỡi ngựa, cũng không quá mức giống nữ tử, trái lại có chút vị đạo hiên ngang mạnh mẽ.
Tiểu Tình hài lòng chờ đợi Bán Hạ, ở ngoài phòng thong thả bước tới bước lui, nghĩ thầm chờ Bán Hạ thay xong y phục còn phải đi gọi Trường Không Long Tường tới; còn không đợi cậu đi gọi người, cánh cửa chi nha một tiếng mở ra
“Bán Hạ! Ngươi thật xinh đẹp!” Tiểu Tình kinh hỉ mở to hai mắt, một lát sau hoảng sợ hỏi: “Ngươi thế nào tự mình đi ra được? Chân không sao chứ?” Bán Hạ tới vài ngày, rất ít khithấy cậu hành tẩu, Tiểu Tình khó tránh khỏi khẩn trương.
Bán Hạ mỉm cười trả lời: “Ta chỉ là có chút tật, nhưng bước đi cũng không có vấn đề gì đâu.”
Tự bản thân Bán Hạ cũng rất kinh ngạc, bất quá Trường Không Long Tường chỉ nói một câu, chính mình hiện tại có thể bình tĩnh nói về chỗ khiếm khuyết như vậy.
Tiểu Tình nhìn kỹ sắc mặt Bán Hạ, thấy cậu thực sự không có trở ngại, mới hài lòng đứng lên, đỡ lấy Bán Hạ đi ra ngoài, “Chúng ta đây nhanh đi tới chuồng ngựa đi, Phượng bọn họ đang ở đó chuẩn bị đó.”
…
Trường Không Long Tường đứng bên cạnh tuấn mã đen bóng, y mặc một kiện trang phục hắc sắc, phía trước dùng kim tuyến thêu hình mãnh hổ, phía sau quàng một chiếc áo choàng hắc sắc, thoạt nhìn phi thường khí vũ hiên ngang.
Khi Bán Hạ được Tiểu Tình đỡ tới chuồng ngựa, vừa mới thấy Trường Không Long Tường đang vô cùng thân mật vỗ về ngựa yêu, lập tức đã bị hấp dẫn bởi vẻ mặt y cùng ngựa đứng chung một chỗ.
“Phượng! Đại ca!” Tiểu Tình lớn tiếng hô, một bên hướng tới ái nhân cao to mỹ lệ, thoát cái nhảy tới trên người Trường Không Phượng Chứ.
Trường Không Long Tường thấy Bán Hạ, không khỏi trước mắt sáng ngời, bước tới gần nam hài thoạt nhìn có chút sợ sệt.
Đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của Bán Hạ, Trường Không Long Tường nhẹ nhàng vén tóc trên trán cậu, nhẹ giọng nói: “Không phải nói ta đi đón ngươi sao? Sao lại không nghe lời?”
Tuy rằng đối nam nhân có một loại tình tố khó có thể nói ra, nhưng dù sao cũng là vừa mới nhận thức, hầu như có thể nói là người xa lạ, bản thân Bán Hạ vô pháp chủ động giống đối phương. Cậu thẹn thùng lấy tay để ở trong ngực Trường Không Long Tường, không dám nhìn vào mắt y, “Ta có thể tự mình đi được.”
Trường Không Long Tường hơi sửng sốt, tựa hồ là không nghĩ tới nam hài còn có một mặt quật cường; bất quá y lập tức sủng nịch cười, cố ý tựa lỗ tai be bé nói: “Nhưng vô pháp tự mình kỵ mã đúng không?”
Bán Hạ lập tức ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn Trường Không Long Tường, lại quay đầu nhìn về phía hắc mã cao to cách đó không xa.
Biết cậu nhìn cái gì, Trường Không Long Tường vừa cười vừa thấp giọng nói: ” ‘Vũ Sĩ’ rất mãnh liệt, ngoại trừ ta không ai có thể khống chế nó.”
Bán Hạ không khỏi càng thêm khẩn trương, tay nhỏ bé vô ý thức chặt chẽ nắm y phục của Trường Không Long Tường, cả người cũng nhẹ nhàng dựa sát vào trong ngực nam nhân cao lớn, nhịn không được run rẩy.
Vốn chỉ là nghĩ muốn dọa dọa tiểu tử kia, lúc này thấy bộ dạng cậu sợ hãi, Trường Không Long Tường bỗng nhiên có chút hối hận; y không nói gì ôm lấy Bán Hạ, bước vài bước tới trước mặt ‘Vũ Sĩ’, cẩn thận đem Bán Hạ đặt ở trên lưng ngựa.
“Không nên! Ta nên xuống phía dưới!” Bán Hạ nắm chặt y phục nam nhân không tha, rất sợ đơn độc ngồi ở trên ngựa.
Trường Không Long Tường càng hối hận đã làm tiểu tử kia sợ, cấp tốc nhảy lên lưng ngựa, gắt gao hoàn trụ nhân nhi trước người, ôn nhu nói: “Đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi.” Dứt lời, dùng cánh tay trái vững vàng ôm chặt cậu, tay phải chấp khởi dây cương.
Mắt thấy trang chủ đã chuẩn bị cho tốt, mọi người đều nhảy lên cưỡi ngựa, theo trang chủ ra khỏi trang; ngũ đại sát thủ tùy thị ở bên, hạ nhân theo ở phía sau. Một nam nhân tướng mạo nhã nhặn giục ngựa bước đi thong thả tới bên người Trường Không Long Tường, thần tình cũng không kính cẩn giống những người khác, có vẻ tương đối thân thiết, ông nói: “Long Tường, phu nhân ra khỏi trang trước mọi người, ta đã phái người âm thầm bảo hộ.”
Trường Không Long Tường gật đầu, nói: “Kha Nhiên, mới vừa về đã phải giúp ta chiếu cố nương hay gây rắc rối kia, thực sự khổ cực ngươi rồi.”
Nam nhân tên Kha Nhiên khoảng chừng bốn mươi tuổi, cười rộ lên hơi có chút nếp nhăn nơi khoé mắt, thanh âm thập phần ôn nhu, “Ngươi biết mà, đó là nguyện vọng của ta.”
Trường Không Long Tường nhớ tới mình vĩnh viễn không đủ tinh lực đối phó với nương, lắc đầu nói với Kha Nhiên: “Thực sự là khổ cực ngươi.” Y bỗng nhiên nhớ tới nhân nhi trong lòng, Vì vậy vỗ nhẹ lưng tiểu tử kia, nói: “Bán Hạ, đây là tổng quản trong trang, Kha Nhiên; Kha Nhiên, cậu ấy là tiểu nhi tử của Vân Hải, Vân Bán Hạ.”
Bán Hạ vốn an tĩnh nghe hai người đối thoại, cậu vốn quen bị coi thường, liền không hề nghĩ tới Trường Không Long Tường sẽ chính thức giới thiệu mình như vậy, vậy nên nghe thấy chính mình được đề cập đến, sợ đến nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, đối Kha Nhiên nói: “Kha… Kha tổng quản! Ta là Vân Bán Hạ, ngươi, nhĩ hảo.”
Kha Nhiên thập phần hứng thú nhìn nam hài ngay từ đầu đã bị trang chủ luôn luôn băng lãnh ôm vào trong ngực, đối cậu ưu nhã gật đầu thăm hỏi: “Vân công tử, hạnh ngộ. Ta là tổng quản Kỳ Lân trang Kha Nhiên, sau này cần bất cứ thứ gì xin cứ nói cho ta biết, ta sẽ toàn tâm toàn ý giúp ngươi.”
Chưa từng gặp qua người nào trưởng thành mà phong độ như vậy, Bán Hạ khẽ nhếch cái miệng nhỏ, chỉ ngây ngốc mà nhìn Kha Nhiên, trong mắt tràn ngập sùng bái.
Trường Không Long Trường biết ít người có thể thoát khỏi mị lực của Kha Nhiên, nhưng bản thân không hiểu tại sao lại mất hứng, giương lên áo choàng bao lấy Bán Hạ, kẹp lấy bụng ngựa phóng vụt đi.
Tuy rằng chỉ là tổng quản, nhưng người trong võ lâm đều nghe qua danh hào “Tà kiếm Kha Nhiên” hai mươi năm trước, Trường Không Long Tường võ công bí hiểm cùng ông vừa là thầy vừa là bạn, cũng chưa từng coi ông là hạ nhân; ngày hôm nay vô lễ như vậy thật ra lần đầu tiên.
Kha Nhiên mỉm cười, bản thân mình đã nhìn Trường Không Long Tường lớn lên, gia hỏa đó tựa hồ từ khi sinh ra đã giống người trưởng thành, gia hỏa đó vĩnh viễn diện vô biểu tình, cư nhiên cũng có một mặt trẻ con như vậy, thực sự khiến người chờ mong.
Trường Không Long Tường cũng vì việc làm của chính mình mà phiền muộn, thẳng đến khi gió lạnh không ngừng đập vào mặt, thẳng đến khi cách đoàn người rất xa, y mới dần dần khôi phục lãnh tĩnh; cũng mới cảm giác được nhân nhi đáng lẽ phải ngồi ổn định trong lòng thế nhưng lại dùng hai tay ôm chặt lấy mình.
Khống chế Vũ Sĩ chậm lại, Trường Không Long Tường vội vàng giật lại áo choàng, chỉ thấy Bán Hạ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch ôm chặt lấy ***g ngực mình!
“Bán Hạ! Làm sao vậy?”
Bán Hạ mở mắt ra ngẩng đầu lên, thế nhưng trong mắt không có tiêu điểm, thất kinh thét chói tai: “Nhị thiếu gia, Tiểu Hạ sẽ nghe lời, Tiểu Hạ không bao giờ … chạm vào ngựa của người nữa, cầu người để Tiểu Hạ xuống! Đại thiếu gia, cứu ta! Đại thiếu gia, người đừng đi!”
Trường Không Long Tường cảm thấy khẩn trương chưa từng có trước đây, vội vàng đem Bán Hạ ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ gương mặt cậu, một mặt hô: “Bán Hạ! Bán Hạ! Tỉnh, tỉnh!”
Một hồi lâu, Bán Hạ mới an tĩnh lại, ngơ ngác nhìn Trường Không Long Tường, hồi lâu, lại đột nhiên không thể ức chế run lên, tuy rằng cả người vô lực, nhưng vẫn cố hết sức đẩy Trường Không Long Tường ra khỏi thân thể mình, “Ngươi, ngươi gạt ta.”
Một câu nói mang theo tiếng khóc nức nở, liên tục đánh vào trong lòng Trường Không Long Tường, y khẩn thiết kéo Bán Hạ ôm vào trong lòng, ngữ khí trầm ổn khó nén áy náy: “Bán Hạ, Bán Hạ, tha thứ ta! Ta không bao giờ … làm ngươi bị thương nữa!”
Bán Hạ ở trong lòng nam nhân, lúc đầu còn có chút chống lại, dần dần liền dựa sát vào trên thân nam nhân, mang theo tiếng khóc nói: “Không tha thứ ngươi! Bại hoại! Ta chán ghét ngươi!”
Nghe tiểu nhân nhi làm nũng, Trường Không Long Tường thở dài một hơi, giây tiếp theo trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào, càng ôm chặt tiểu tử kia, càng không ngừng hôn lên đỉnh đầu cậu, sủng nịch đáp: “Được rồi, là ta bại hoại, là đại phôi đản ta khi dễ Bán Hạ!”
Thẳng đến khi tiếng khóc của tiểu nhân nhi từ từ nhỏ lại, Trường Không Long Tường mới đỡ lấy hai vai cậu hơi đẩy ra khỏi ôm ấp của chính mình; thấy tiểu nhân nhi khóc đến đỏ hồng viền mắt, lập tức càng tự trách không ngớt, vừa ôn nhu xóa đi nước mắt của Bán Hạ, vừa mềm nhẹ hỏi: “Nói cho ta biết, là ai khiến ngươi sợ cưỡi ngựa như vậy?”
Ôn nhu của nam nhân khiến Bán Hạ hoàn toàn trút bỏ phòng bị, cậu nghẹn ngào trả lời: “Khi còn bé, sau đó, lần đầu tiên nhìn thấy ngựa, nghĩ rằng rất mới lạ, nên mới sờ con ngựa của nhị thiếu gia một chút, đúng lúc bị hắn thấy, đem Tiểu Hạ buộc ở trên ngựa, để, để cho con ngựa liên tục chạy… Ta, ta rất sợ hãi, ta cầu cứu đại thiếu gia ở quanh đó, thế nhưng hắn quay đầu đi — không ai cứu ta, ta thực sự rất sợ hãi, thẳng đến khi bầu trời tối đen, nhị thiếu gia mới thả ta… Ô — “
Vân phủ đại thiếu gia, nhị thiếu gia — Vân Đỉnh Thiên, Vân Trình Di? Trường Không Long Tường nắm chặt nắm tay khiến xương cốt khanh khách rung động — các ngươi thực sự là đồ chó má!
Cúi đầu thấy tiểu nhân nhi liên tục nấc lên, còn dùng hai tay xoa nước mắt, trong lòng Trường Không Long Tường nhất thời một mảnh mềm mại; y nhẹ nhàng gỡ tay Bán Hạ ra, ôn nhu hôn lên mắt tiểu nhân nhi, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt cậu; mùi vị mặn chát kia tại trong miệng thế nhưng lại hóa thành ngọt như mật, Trường Không Long Tường rốt cuộc khắc chế không được, men theo gương mặt non mềm, hôn lên môi tiểu nhân nhi.
“Ô –” Bán Hạ lại càng hoảng sợ, cố sức khước từ trong ngực Trường Không Long Tường, nhưng bằng ấy khí lực của cậu lại bị nam nhân coi thành hình dạng khả ái mê hoặc, căn bản không đáng để nhắc tới.
Bị nam nhân mỹ lệ hôn trên cánh môi hồi lâu, Bán Hạ cả người nóng lên, xụi lơ trong lòng đối phương, tái vô lực chống lại; Trường Không Long Tường muốn ngừng mà không được, hàm chứa đôi môi đỏ mọng của Bán Hạ, thanh âm khàn khàn mở miệng: “Tiểu quai, mở miệng ra nào.”
Đầu óc Bán Hạ từ lâu đã biến thành một đống hỗn độn, thuận theo hé mở đôi môi; Trường Không Long Tường lập tức tham tiến vào trong miệng cậu –
Quả nhiên ngọt ngào kinh người! Trường Không Long Tường ôm sát tiểu nhân nhi, hai tay to hữu lực thuần thục tách ra hai chân Bán Hạ, để cậu ngồi đối diện trên đùi mình, lấy tay không ngừng vuốt ve hai cánh mông cậu, thậm chí còn để đại gia hỏa của chính mình chạm vào giữa hai chân Bán Hạ.
Bán Hạ nghĩ toàn thân mình gần như bốc cháy, đầu lưỡi to lớn của người nọ liên tục mút mát liếm lộng trong miệng mình, còn cuốn lấy đầu lưỡi mình không tha, khiến cậu không kịp nuốt vào nước bọt của hai người, chỉ có thể để mặc chỉ bạc theo khóe miệng chảy xuống; hai tay to của y càng làm càn, nắm lấy tiểu hồng quả trước ngực cậu, càng không ngừng đẩy mông cậu ép sát vào vật to lớn của y.
“Ân… Thật khó chịu –” Bán Hạ phát sinh tiếng rên rỉ khó nhịn, bất tự giác tự mình đem khuôn ngực nho nhỏ đưa vào tay nam nhân, cũng không muốn làm cho bàn tay khác ly khai cánh mông mình.
Nhưng giữa lúc Bán Hạ đang trầm mê, Trường Không Long Tường bỗng nhiên buông cậu ra.
Trường Không Long Tường nhẹ nhàng liếm đi chỉ bạc trên khóe môi Bán Hạ, lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của cậu, sau đó lại thay cậu chỉnh lý y phục, một lần nữa giúp cậu ngồi xong, đem áo choàng bọc lấy cậu.
Bán Hạ một lúc không thể lấy lại thần trí, chỉ có thể si ngốc nhìn Trường Không Long Tường, khát vọng y lần thứ hai hôn môi mình.
Thấy Bán Hạ biểu tình mê loạn, Trường Không Long Tường không khỏi rên rỉ một tiếng, tiến đến bên tai cậu nói: “Tiểu quai, đừng dùng cái loại này biểu tình mê hoặc ta, ta không muốn lần đầu tiên của ngươi lại ở trên lưng ngựa, hơn nữa — những người khác lập tức sẽ đuổi kịp chúng ta.”
Bán Hạ phục hồi tinh thần, quả nhiên mơ hồ nghe được có tiếng vó ngựa, tiếp theo lại nghĩ đến chính mình vừa rồi phóng đãng, cậu hoảng sợ ngượng ngùng hét lên một tiếng, chui vào trong lòng Trường Không Long Tường, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt nam nhân.
Trường Không Long Tường sủng ái mỉm cười, cẩn thận che chở người trong lòng, thúc nhẹ Vũ Sĩ, để con ngựa dùng tốc độ hòa hoãn đi tới.
…
Nơi săn bắn ở một đỉnh núi bằng phẳng, trời thu làm ngọn núi vàng óng ánh một mảnh; trên mặt đất phủ kín màu lá rụng khô vàng, lá trên cây chưa hạ xuống lại phơi bày một loại màu vàng xanh đan xen phong phú màu sắc.
Trường Không Long Tường ghìm lại dây cương, Vũ Sĩ ngoan ngoãn ngừng cước bộ. Lúc này đây y không có nhảy xuống lưng ngựa như trước, mà là ôm người trong lòng dùng khinh công cùng nhau an ổn rơi trên mặt đất.
Tinh tế quan sát sắc mặt Bán Hạ, xác định cậu không có bởi vì cưỡi ngựa mà cảm thấy không khỏe, sau đó lại ngưng mắt nhìn cậu một hồi lâu, thẳng đến Bán Hạ chịu không nổi nhãn thần nóng bỏng mà cúi đầu, Trường Không Long Tường mới cười khẽ ôm cơ thể nhỏ nhỏ của cậu, đi về phía đệ đệ nhà mình.
Kha Nhiên cùng Trường Không Phượng Chứ vừa mới đến, Kha Nhiên tự mình phân phó hạ nhân bố trí nơi nghỉ ngơi, mà Trường Không Phượng Chứ lại vội vàng cùng tiểu ái nhân liếc mắt đưa tình.
“Lần nào cũng không dẫn người ta đi, bỏ lại lại, để người ta chơi một mình trong núi– ta cũng không phải hầu tử!”
Trường Không Phượng Chứ buồn cười hôn nhẹ lên cánh môi bĩu ra của Tiểu Tình, bất đắc dĩ đích nói: “Nếu như mang theo tiểu Bồ Tát sống ngươi, chúng ta còn có thể săn bắt cái gì? Sợ là cũng bị ngươi khóc đến chết mới đúng? Ngoan ngoãn chờ chúng ta trở về, cả nhà còn muốn nướng thịt ở chỗ này, chơi cho đến khi bầu trời tối đen đó!”
Tiểu Tình biết rõ bản thân mình không chịu nổi cảnh máu me, đi theo cũng là lụy nhân mệt mình, nhưng chính là nghĩ người nọ xấu lắm, “Dù sao ngươi cũng không quan tâm ta, sẽ không sợ ta bị dã thú ăn!”
Trường Không Phượng Chứ nhịn không được cười rộ lên, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của tiểu ái nhân, nói: “Nếu như có dã thú đánh được bất luận một hạ nhân nào của Kỳ Lân trang, đến nỗi ngay cả Kha Nhiên cũng không thể nào cứu được ngươi, ta xem ta đem dã thủ đó về trang làm sát thủ được rồi, khẳng định nổi danh thiên hạ.”
“Cái gì dã thú?”
Tiểu Tình còn muốn cãi lại, lại bị Trường Không Long Tường vừa vặn đi tới cắt đứt; Tiểu Tình dù sao vẫn là không dám ăn nói lung tung trước mặt Trường Không Long Tường, không thể làm gì khác hơn là ngậm lại đôi môi bước lại bên cạnh Trường Không Phượng Chứ.
“Đại ca.” Trường Không Phượng Chứ cười trả lời: “Không có gì, chúng ta đang đùa thôi.”
Trường Không Long Tường vẫn là diện vô biểu tình đối đệ đệ gật đầu, lại đối Tiểu Tình nói: ” Ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi cùng Bán Hạ, nương ta đến thì giao nàng cho Kha Nhiên, không cho phép để nàng tiếp cận Bán Hạ, chúng ta giờ Mùi sẽ trở lại. Hiểu chưa?”
Tiểu Tình cầm lấy tay áo Trường Không Phượng Chứ, nhu thuận gật đầu.
Nhẹ nhàng đem Bán Hạ đặt xuống trên mặt đất, Trường Không Long Tường đem áo choàng khoác lên người cậu, sờ sờ gương mặt cậu, biểu tình trở nên ôn nhu: “Không nên chạy loạn, đừng làm cho ta lo lắng, được không?”
Bán Hạ một dạng mê muội, nhìn hai tròng mắt đen láy của nam nhân, đáp ứng nói: “Vâng…”
Trường Không Long Tường nhẹ nhàng nở nụ cười với cậu một chút, buông tay hướng đoàn người chuẩn bị săn bắn đi đến.
Trường Không Phượng Chứ xoa xoa cằm, tự tiếu phi tiếu nhìn Bán Hạ, nói: “Mới chỉ nhận thức mà đã như keo như sơn vậy sao? Không ngờ động tác của đại ca lại nhanh như vậy…”
“Phượng Chứ đại ca…”
Bán Hạ còn chưa kịp cảm thấy khó xử, chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc quát: “Trường Không Phượng Chứ, chậm chạp như vậy là muốn ta đỡ ngươi lên ngựa sao!”
Trường Không Phượng Chứ lại càng hoảng sợ, vội vội vàng vàng hôn Tiểu Tình một cái, quay đầu hô: “Đại ca, đến ngay, đến ngay!” Nói còn chưa nói xong, gã đã thi triển tuyệt thế khinh công thả người nhảy lên tuấn mã trắng thuần cách xa hơn mười trượng.
“Giá!” Trường Không Phượng Chứ đạp vào bụng ngựa, dẫn đầu chạy vào rừng cây, mọi người đều theo y tán vào trong núi rừng.
Bán Hạ ngây ngốc nhìn cánh rừng đã khôi phục yên tĩnh, lặng lẽ nắm chặt lấy áo choàng tràn ngập mùi vị nam nhân.
“Vân thiếu gia, ” Kha Nhiên đi tới phía sau Bán Hạ, dùng ngữ khí khiến người ta phi thường thoải mái nói: “Tới bên kia nghỉ ngơi một chút đi.”
Kha Nhiên chỉ hướng hạ nhân không biết từ bao giờ đã dựng lên đại trướng rộng rãi; Bán Hạ đối khí chất nhẹ nhàng của Kha Nhiên vẫn còn một chút khẩn trương, nhỏ giọng đáp: “Vâng”, Vì vậy liền cùng Tiểu Tình cùng nhau theo đi vào trong trướng.
Bên trong trướng rất xa hoa, tuy rằng vì để ngắm cảnh mà mở rộng rèm cửa, nhưng vẫn cứ ấm áp như mùa xuân; trên mặt đất trải thảm dày, bày biện bàn trà bằng gỗ cùng ỷ tháp, đệm gấm trên tháp vô cùng mềm mạo, trên mặt đất chất đống gối đệm đầu bằng vải nhung.
Kha Nhiên lấy bàn cờ ra, cùng Tiểu Tình đánh cờ, Bán Hạ không biết chơi cờ, liền ngồi ở một bên nhìn.
Nhẹ nhàng hạ xuống một con, Kha Nhiên hỏi: “Vân thiếu gia, mấy ngày gần đây ở trong trang tốt chứ?”
Bán Hạ chăm chú trả lời: “Kha tổng quản, trong trang tất cả đều tốt, là Bán Hạ đã làm phiền.” Bán Hạ dừng một chút, cố lấy dũng khí nói: “Ừm… Còn có, Kha tổng quản, sau này chỉ gọi là ‘Bán Hạ’ thôi được không?”
Kha Nhiên gần như không thể không mỉm cười, sảng khoái đáp ứng nói: “Cũng tốt, vậy Bán Hạ sau này cũng có thể gọi ta là Kha Nhiên.”
Bán Hạ nghe vậy do dự một chút, thử nói: “Ta đây gọi ngươi là Kha đại ca?”
“Được!” Kha Nhiên cũng không giữ lễ tiết địa vị chủ khách, thống khoái đáp ứng.
Nhìn Kha Nhiên cười thân thiết với mình, Bán Hạ cảm thấy tim đập rất nhanh, không phải là sợ, cũng không phải loại khẩn trương khi đối mặt với Trường Không Long Tường, là một loại kích động khi được người khác coi trọng.
“Cảm tạ Kha đại ca.” Bán Hạ đỏ mặt, cười đến rất hài lòng.
Kha Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười như cũ, ông sờ sờ đầu Bán Hạ, nói: “Tiểu Hạ, anh hùng không quan trọng xuất thân; từ đêm qua ta quay về trong trang tới giờ, ngươi biết có bao nhiêu người theo ta nhắc tới ngươi không? Hình dung của mỗi người đối với ngươi đều là ‘Nhu thuận’, ‘Khả ái’, ‘Hữu lễ’ — chỉ cần bản thân thật sự xinh đẹp, vô luận đã từng trải qua cái gì, đều phải tin tưởng vững chắc giá trị của chính mình — có thể khiến Trường Không Long Tường cười, ngươi là người thứ nhất, này thực sự rất có thể nói đó là minh chứng cho mị lực của ngươi.”
Bán Hạ chăm chú nghe, nhưng càng nghe càng sững sờ, ngơ ngác nhìn Kha Nhiên, trong lòng tuôn ra một loại cảm động — Kha Nhiên là nhìn ra được mình cảm thấy tự ti, vậy nên khích lệ chính mình.
Bán Hạ cúi đầu, lau nhẹ con mắt, ngẩng đầu lên thì đã cười đến xán lạn, “Vâng!”
Kha Nhiên cười, lại thu hồi tay tiếp tục chơi cờ, nhẹ nhàng nói: “Chiếu tướng.”
Tiểu Tình kích động nhìn Bán Hạ cùng Kha Nhiên đối thoại, ngực cũng rất cảm động, lại bị một câu “Chiếu tướng” làm cho cả kinh nhảy dựng lên, “Kha Nhiên! Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!”
Kha Nhiên vẻ mặt vô tội hỏi: “Ta làm sao vậy?”
Nhìn cái con người hai mặt này, Tiểu Tình sợ run nửa ngày, hung hăng “Hừ” một tiếng, mới một lần nữa ngồi xuống, khuôn mặt phồng lên giống một cái bánh bao, trong miệng tức giận bất bình nói nhỏ.
“Không thèm chấp quái thúc thúc!”
Kha Nhiên chớp mi, nói: “Niếp thiếu gia, ngươi muốn biết ngươi cùng Phượng Chứ có bao nhiêu điểm yếu ở trong tay ta không? Hay là ngươi muốn cho Long Tường cũng nghe xem?”
Tiểu Tình nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ bừng, “Tiểu nhân!”
Kha Nhiên nhàn nhã chơi cờ, nói: “Yêu, không biết là vị quân tử nào len lén trốn ra khỏi trang, bị nữ tử đùa giỡn, hình như là nhờ ‘Tiểu nhân’ ta giải cứu đó.”
“Ngươi không hiểu ban ơn không cần báo đáp sao?”
“Xin lỗi, quái thúc thúc ta chỉ học xong lễ nghĩa liêm khiết — không học thấp hèn.”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!”
“Ta ta ta ta ta, thế nào?”
Bán Hạ nhịn không được nở nụ cười, nhìn hai người một người tức giận đến bốc khói, một người thế nhưng khí định thần nhàn, thú vị cực kỳ; đây là một cảnh cậu chưa từng thấy, theo tính cách của cậu, nhất định sẽ sợ đến nghĩ muốn khuyên can, nhưng cậu biết hai người không phải là thật tâm khắc khẩu — thậm chí là quan hệ tốt.
Trong trướng đang vô cùng náo nhiệt, xa xa lại truyền đến một trận tiếng vó ngựa.
Lần này người tới săn bắn rất nhiều, có tiếng vó ngựa cũng không kỳ quái, thế nhưng Kha Nhiên lại lập tức đứng lên, thần tình nghiêm túc.
Tiểu Tình cùng Bán Hạ không có võ công, nghe không thấy tiếng vó ngựa ở phía xa, thế nhưng bởi vì chưa từng thấy qua Kha Nhiên phóng khoáng có loại vẻ mặt này, vậy nên đều an tĩnh không dám nói lời nào.
Tiếng vó ngựa rất nhanh tiếp cận, Kha Nhiên cấp tốc thoát ra khỏi trướng, Tiểu Tình cùng Bán Hạ cũng chạy theo.
Rất nhanh, bọn họ liền biết nguyên nhân khiến Kha Nhiên khẩn trương — một con hắc mã trên trán có vằn trắng lao tới, bên trên là Trường Không Trữ Nhi lệ rơi đầy mặt!
“Phu nhân!” Trường Không Trữ Nhi ghìm lại dây cương, Kha Nhiên lại như quỷ mị nhanh chóng lui tới bên người nàng, lập tức ôm nàng xuống.
“Kha Nhiên, Kha Nhiên!” Trường Không Trữ Nhi thần sắc không bình thường, chặt chẽ níu lấy Kha Nhiên mà khóc, tiếng khóc mang theo tiếng gọi: “Ta gặp người xấu, người, bọn họ mai phục ở trong rừng, Tiểu Lục bọn họ yểm hộ ta chạy đến… Ngươi mau trở về cứu bọn họ!”
Đối thủ mạnh đến nỗi thủ hạ của chính mình phải liều mình bảo hộ? ! Kha Nhiên trong lòng cứng lại, đối một người thủ hạ hai bên trái phải vội la lên: “Nhanh đi tìm trang chủ!”
Nhìn người nọ giục ngựa đi, ông quay đầu lại đối những người khác nói: “Đem trướng vây lên, bảo hộ Niếp Tình cùng Vân công tử!”
Nghe ông an bài, Trường Không Trữ Nhi cấp thiết hỏi: “Còn Tiểu Lục thì sao? Ngươi không đi cứu cậu ta sao?”
Kha Nhiên nhìn nhãn thần khẩn cầu của nữ tử, ngực căng thẳng, nhưng không chút do dự nói: “Phu nhân, tiến nhập Kỳ Lân trang, thì việc chết lúc nào đều không thể đoán trước — ta cũng như vậy, hôm nay ta cho dù chết cũng sẽ không ly khai ba người các ngươi.”
Trường Không Trữ Nhi hai mắt đẫm lệ mơ hồ, gắt gao ôm trụ lấy cổ Kha Nhiên, khóc hô: “Ta không cho ngươi chết! Ai nói ngươi có thể chết? Mạng của ngươi là do ta cứu, ta một ngày không chết, ngươi cũng không được phép chết!”
Tùy ý sủng nịch, bao dung của nàng tất cả đều là tùy hứng làm bậy, buông tha địa vị của chính mình trong võ lâm, tất cả của tất cả, để lúc này một câu “Không cho phép chết”, tất cả đều đáng giá; Kha Nhiên ẩn nhẫn lệ ý, chăm chú quay lại ôm lấy nữ nhân giống như tiên tử trong lòng, ôn nhu nói: “Được rồi, Trữ Nhi, ta không chết.”
Thế nhưng, xem ra đối phương có không ít người, hơn nữa nhất định đều là cao thủ, chính mình phải bảo vệ ba nhân nhi trói gà không chặt, tựa hồ không có khả năng lạc quan.
Tai Kha Nhiên khẽ động, lập tức đem Trường Không Trữ Nhi đưa vào trong trướng, cũng đem Bán Hạ cùng Tiểu Tình đẩy vào cùng nhau; biết Trường Không Trữ Nhi sẽ không ngoan ngoãn ngồi ngốc ở bên trong, Kha Nhiên cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Muốn ta không chết, ngày hôm nay ngươi ngoan ngoãn đứng ở bên trong đến khi nào ta nói có thể ra ngoài; nếu như ngươi không nghe lời, ta đây đại khái sẽ bởi vì phải cứu ngươi mà bị loạn đao chém chết.” Cuối cùng, ông bỗng nhiên cười, biểu tình như bình thường, giống như gió xuân ấm áp, “Trữ Nhi, ngoan, mùa xuân sang năm ta lại mang ngươi tới Thiên Đảo chơi, ân?”
Trường Không Trữ Nhi cắn ống tay áo, ngăn trở tiếng khóc, nhưng ngăn không được nước mắt, nàng liều mạng gật đầu, đi tới nhẹ hôn một cái lên môi Kha Nhiên: “Nhiên, ta không chơi, ngươi muốn nghe ta nói câu kia, thì sống cho ta.”
Kha Nhiên giật mình sửng sốt một chút, ngay sau đó là mừng như điên, nhìn Trường Không Trữ Nhi thật sâu một cái, mới xoay người đi ra.
Không lâu sau, móng ngựa thác loạn, lá rụng bay lả tả trên mặt đất, một đoàn nhân mã đi tới bên cạnh trướng.
Mười bảy người. Kha Nhiên liếc mắt sơ qua, quả nhiên đều là người lợi hại. Nhất là bảy người đi trước, gân cốt bạo đột, nhãn thần sáng ngời, khả năng có lẽ cũng bằng Kỳ Lân trang ngũ đại sát thủ do Phượng Chứ cùng mình đào tạo.
Liếc mắt lần nữa, may mắn, người có tư cách cùng Trường Không Long Tường so chiêu — thật ra một người cũng không có.
Bọn Tiểu Lục hẳn là thua thiệt nhân số, những người này không đến mức nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Còn lừa được Trữ Nhi hôn mình, Kha Nhiên ngẩng đầu nhìn thái dương nhô cao, mỉm cười — sẽ là một ngày thú vị đây.