Ký Bình nhanh chóng bước lên phòng kêu bé Mia.
Anh ngồi trên ghế sofa quan sát mọi góc cạnh trong căn biệt thự. Phòng khách nối liền với cầu thang nên có thể dễ dàng nhìn ngắm thiết kế của ngôi nhà. Tôn Hạo thầm khen người thiết kế ngôi nhà này. Ắt hẳn người đó rất tài giỏi về kiến trúc mới có thể xây dựng lên một căn nhà hài hòa giữa hai phong cách Châu Âu và Châu Á này.
”Thiếu gia có thể đi tham quan nơi này, đã lâu rồi không có người lạ tới.” Bà quản gia bưng ly cà phê ra đặt lên bàn cho anh.
Sau đó bà quản gia quay đi, tiếp tục công việc của mình.
Tôn Hạo ngồi chéo chân trên ghế sofa, nhâm nhi ly cà phê trong tay mình.
Một lúc sau, Tôn Hạo bắt đầu chán chường anh đứng lên đi dạo quay căn nhà. Vừa bước lên bậc thang thứ nhất, một người làm liền bước tới.
”Tôn thiếu gia, ngài có thể đi tham quan mọi góc gách trong căn nhà nhưng tuyệt đối không được lên tầng 4 và ra vườn hoa phía sau nhà ạ.”
”Tại sao?” Tôn Hạo lạnh lùng hỏi. Tầng 4 là tầng cao nhất của căn nhà. Từ tầng 4 có thể quan sát được hết mọi cảnh vật bên ngoài của ngôi biệt thự. Tại sao lại cấm chứ, anh hơi thắc mắc.
”Đó là quy định ở đây.”
Lời nói vừa dứt, người làm liền bỏ đi làm việc của mình.
Tôn Hạo mặc dù hơi thắc mắc nhưng anh là người luôn tôn trọng quyền riêng tư của người khác nên anh sẽ không lên đó. Anh bắt đầu đi tham quan thứ mà cô gọi là căn nhà này.
Ở đây rất khác với nhà anh, nó âm ưu, lạnh lẽo bao trùm trong căn nhà , nếu không tự mình bước vào và thấy có xuất hiện bóng dáng con người thì anh nghĩ chắc chắn những người mới nhìn sơ qua sẽ cảm nhận nó như một căn nhà hoang. Rất khác với nhà anh luôn có tiếng cười nói, luôn ngập tràn sự sống. Bây giờ anh đã biết vì sao cô lại lạnh lùng như vậy. Tất cả đều do hoàn cảnh sống.
Đến giữa trưa hai người, à không ba người mới trở về biệt thự Tôn gia. Từ lúc lên xe tới giờ anh và cô chưa hề nói chuyện với nhau.
Còn đối với bé Mia, Tôn Hạo cũng có chút thích , anh vốn là người yêu thích trẻ con mà. Nhưng từ đầu đến cuối con bé vẫn không quan tâm đến sự có mặt của anh. Tôn Hạo thầm cảm thán, mẹ con nuôi mà sao tính cách y chan, đều đó anh có thể lí giải là ở chung với nhau lâu ngày “lây bệnh“.
Xe anh vừa ngừng lại trước cổng ngôi biệt thự đã thấy bóng dáng của ông bà Tôn lấp ló quay khung cửa sắt.
Người làm chạy ra mở cửa, anh lái xe vào.
Ký Bình từ từ bước ra và bế bé Mia ra khỏi xe Tôn Hạo.
Cô nhanh chóng dẫn bé Mia đến trước mặt ông bà Tôn. Vì là người lạ chưa bao giờ gặp qua nên bé Mia liền bám chặt lấy cô.
”Nào lại đây với bà nội nào?” Mẹ anh đưa tay về phía bé Mia, như chào đón.
Bé Mia bám chặt lấy cô, nép sát sau người cô. Cô dịu dàng xoa đầu bé Mia.
”Lại với bà đi con, ngoan nào.” Cô dịu dàng nhìn bé Mia đang trốn sau lưng mình.
Nhận được sự cho phép của cô. Bé Mia liền biết đó không phải người xấu liền bước chậm về phía mẹ anh.
”Ngoan lắm. Nói cho bà biết con tên gì?” Mẹ anh dịu dàng, cười đôn hậu .
Bé Mia nhìn về phía cô như đợi sự cho phép, Ký Bình hiểu ý liền gật đầu. Nhận được sự đồng ý của cô bé Mia mới buông lỏng và bắt đầu trả lời.
”Con tên là Hà Tiểu Quân mẹ hay gọi là Mia ạ.”Bé Mia lễ phép trả lời mẹ anh.
”Tên rất hay. Chắc con chưa ăn trưa vào ăn với bà nào?” Mẹ anh bế bé Mia vào nhà.