Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Các hạ —— “
Trong phòng vệ sinh tầng hai, tiếng kêu lo lắng của đặc vụ hoàng gia không ngừng vang lên.
“Các hạ đâu rồi!”
Ánh mắt khiếp người của Tổng thống đại nhân mlàm bọn họ không dám quấy rầy nhã hứng Tổng thống đại nhân, chủ động tránh xa nhà vệ sinh nam mấy chục mét, vậy nên bọn họ không nghe thấy được động tĩnh ở trong nhà vệ sinh nhỏ, không biết Tổng thống đại nhân đã biến mất từ lúc nào.
Mấy đặc vụ chen hết vào trong nhà vệ sinh, mở từng phòng vệ sinh nhỏ ra một để tìm kiếm ngài Tổng thống.
Lệ Diệu Xuyên vừa nghe thấy động tĩnh truyền tới từ phía trên, anh lập tức buông Hạ Tiểu Khê xuống, sau đó bá đạo đẩy cô dựa vào vách tường.
Hạ Tiểu Khê quay đầu sang, chỉ có thể nhìn thấy được một bên gò má của Lệ Diệu Xuyên.
Cô lại bị anh che kín miệng lần nữa, người bị ép dính sát vách tường.
Chỗ này là điểm mù nếu nhìn từ phía trên, vậy nên đặc vụ ở phía trên đẩy cửa sổ ra, không nhìn thấy được phía dưới có cái gì.
“Bọn họ nhất định là đã chạy xa rồi... Còn ngớ người ra đó làm gì! Nhanh đuổi theo đi!” Thư ký trưởng sậm mặt lại, ra lệnh cho tất cả đặc vụ.
Nếu Tổng thống tiên sinh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy mạng sống của anh ta cũng đi theo luôn!
Dần dần, tiếng động trên tầng nhỏ dần đi.
“A ——” Lệ Diệu Xuyên hít thật sâu một hơi, cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên tay, anh như bị điện giật, lập tức rút tay của mình về.
Người phụ nữ đáng ghét này dám lấy đầu lưỡi liếm tay anh?!
Hạ Tiểu Khê liếm liếm môi, ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ, sau đó tức giận nói ——
“Ai bảo anh che miệng của tôi làm gì! Đáng giận hơn là ——tại sao anh có thể đặt tay ở chỗ này của tôi!”
Chỗ này là chỗ nào?
Lệ Diệu Xuyên đưa mắt nhìn theo ánh mắt của cô.
Chết tiệt, vừa rồi tình hình quá mức khẩn cấp, anh không chú ý đặt nhầm tay lên ngực cô!
Anh cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, phong khinh vân đạm nói: “Phải không, tôi không ngại, cô còn để ý cái gì?”
Ý của anh là, vóc người của cô quá kém, anh còn chưa chê là sờ không có cảm giác gì, cô đã dám ầm ầm ĩ ĩ trừng mắt nhìn anh.
Lệ Diệu Xuyên thu tay mình lại, dưới ánh mắt như muốn băm vằm anh ra thành từng mảnh của Hạ Tiểu Khê, anh ung dung đi về phía bóng đêm u tối.
Hạ Tiểu Khê giận mà không chỗ phát tiết, nhưng nhìn vào phân thượng anh vừa mới giúp mình lấy lại lòng tự ái, cô cố gắng nuốt cơn giận này xuống, đi về phía ngược lại với anh.
Tuy nhiên, không ngờ rằng hai người vòng một vòng, lại gặp nhau ở cùng một điểm.
“Tôi nói này, chúng ta không quen biết gì nhau cả, sao anh cứ đi theo tôi làm gì?!” Hạ Tiểu Khê tiến lên chỉ trích anh.
Lệ Diệu Xuyên đi đến từ phía ánh đèn nê ông sáng chói tới, chợt dừng bước lại: “Là ai âm hồn không tan, đi theo ai? Tôi hy vọng cô có thể làm rõ ràng quan hệ chủ khách.”
Hừ! Hạ Tiểu Khê giận mà không chỗ phát tiết, rõ ràng là người đàn ông bỗng dưng xuất hiện, lại tự nhiên như muốn khinh bạc mình, cuối cùng lại ra mặt giúp mình mà không có lý do, cô nợ anh cái gì chứ. Haizzz, thôi quên đi ——
“Này, anh tên là gì?”
“Tôi họ Lệ.”
Cô hỏi tên lẫn họ, mà anh chỉ cho cô biết mỗi cái họ, anh nghĩ mình là Tổng thống hay sao, mà làm công tác giữ bí mật nghiêm ngặt đến vậy.
“Vậy anh Lệ? Hay chú? Hay bác?” Hạ Tiểu Khê càng nói, khuôn mặt của Lệ Diệu Xuyên càng đen, Hạ Tiểu Khê nhìn thấy sắc mặt của anh thay đổi liên xoành xoạch, cô vội vàng run lập cập, cố gắng thay đổi cách gọi anh.
“Lệ thiếu gia? Lệ thiếu?” Sau khi Lệ Diệu Xuyên nghe được câu cuối cùng, vẻ mặt của anh mới trở nên hòa hoãn.
“Vậy, Lệ… Lệ thiếu, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng vửa rồi anh thật sự đã giúp tôi một lần. Con người của tôi ghét nhất là thiếu nợ người khác. Mặc dù tôi có thù không nhất định sẽ báo, nhưng có ân tôi nhất định sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.”
“Cô thật sự muốn báo ân? Gấp mười gấp trăm lần... hả? “
“Đúng!”
“Được, vậy cô có mang theo thẻ căn cước công dân theo không?” Thấy Hạ Tiểu Khê gật đầu, Lệ Diệu Xuyên cũng không quay đầu lại đi về phía trước: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Hạ Tiểu Khê truy hỏi.
“Thuê phòng.” Hai chữ đơn giản ngắn gọn, nhưng lại dọa Hạ Tiểu Khê sợ đến nỗi thiếu chút nữa chân mềm nhũn.